Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 815: Chương 815: Đại hội tàn sát ma




Vương Hạo quay đầu nhìn, chỉ thấy một đám nữ sinh nhanh chóng vọt về phía hắn.

Chỉ có điều, tướng mạo bọn họ lại làm cho trong dạ dày của Vương Hạo muốn dời sông lấp biển, thiếu chút nữa ngay cả cơm đêm qua cũng muốn phun ra.

- Ôi u, thỏ má của tôi ơi!

Tiểu Bạch bị sợ tới nhảy dựng lên, sau đó nhanh chóng tiến vào trong lòng của Vương Hạo tìm kiếm sự che chở.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.

- Vương Hạo, đi tìm chết đi!

Sắc mặt Vương Hạo thoáng thay đổi, chỉ thấy đám nữ tử xấu xí lại có thể biến thành đại hán, trong tay vẫn cầm đoản kiếm màu đen đâm về phía các điểm yếu hại trên toàn thân của hắn.

- Hừ!

Nguyệt Ly hừ lạnh một tiếng, một hàn khí lạnh thấu xương như dòng nước lũ tràn ra tàn sát bừa bãi ở chân trời, trong không trung còn có từng đóa hoa tuyết bay lên.

Sắc mặt đám đại hán này biến đổi, sợ hãi kêu lên:

- Mau lui lại, không nên tiếp xúc với hàn khí kia!

Vương Hạo mừng rỡ kêu lên:

- Nguyệt Ly tiểu bảo bối, tôi dám khẳng định cô nhất định là thích tôi, bằng không sẽ không quan tâm tôi như vậy.

Nguyệt Ly thản nhiên nói:

- Tôi không giúp nữa!

Vừa dứt lời, hàn khí lạnh thấu xương này trong nháy mắt đã biến mất ở trong thiên địa.

- Mẹ nó!

Vương Hạo chợt chửi một tiếng thô tục, tức giận thở hổn hển kêu lên:

- Nguyệt Ly, cô nhất định là bị tôi nói trúng tim đen, cho nên thẹn quá thành giận, tôi cho cô biết, nếu như thái độ của cô không đoan chính, cả đời này cũng đừng mong có được tôi, trừ khi cô cưỡng bức tôi!

Nguyệt Ly vẫn lạnh nhạt đứng tại chỗ, giống như hoàn toàn không có nghe thấy lời Vương Hạo nói vậy.

- CMN, thật sự không biết xấu hổ, lão tử thật sự nghe không nổi nữa, các huynh đệ, giết tên khốn kiếp này!

Đám đại hán xì một tiếng khinh miệt, chủy thủ trong tay bạo phát ra từng đường ánh sáng màu đen, lấy góc độ trực tiếp đâm về phía Vương Hạo.

- Mẹ nó, anh cho rằng lão tử dễ bắt nạt lắm sao?

Vương Hạo chắp hai tay lại trước ngực, một đạo phật quang bảy màu từ trên thân hắn bắn ra, phía sau còn xuất hiện một vị phật ảnh màu vàng cực lớn cao vạn thước, phong thái trang trọng lại uy nghiêm, khiến người ta nhìn vào cũng có cảm giác kích động muốn quỳ lạy.

Đồng thời, phía sau phật ảnh màu vàng cũng xuất hiện nghìn cánh tay, giống như đóa hoa nở rộ mở ra từng tầng một.

- Đây là cái gì!

Sắc mặt đám đại hán biến đổi,

Một cảm giác nguy cơ trí mạng trong nháy mắt xông lên đầu.

Đồng tử của Nguyệt Ly chợt co lại, trong lòng giống như có sóng biển dâng trào, đây tuyệt đối là võ học phật môn chính tông, cần phải có tu vi phật pháp cao thâm mới có khả năng lĩnh ngộ, nhưng tên lưu manh này làm sao có thể biết phật pháp?

- Nhìn Thiên Thủ Như Lai của tôi đây!

Vương Hạo hét lớn một tiếng, bàn tay chợt vỗ một cái về phía trước.

- Vèo vèo...

Một giây tiếp theo, từng tiếng xé gió gấp gáp không ngừng vang lên.

Chỉ thấy nghìn cánh tay của phật ảnh màu vàng không ngừng vỗ về phía đám nam tử kia, mỗi lần đánh ra đều mang theo một bàn tay màu vàng.

- Không tốt, mau tránh ra!

Sắc mặt đám đại hán biến đổi, nhanh chóng phân tán ra bốn phía.

- Ầm ầm ầm...

Trong phút chốc, tiếng nổ giống như hủy thiên diệt địa vang vọng trong thiên địa, ánh lửa bao trùm tất cả phạm vi trăm dặm, không trung còn dâng lên từng đợt chấn động, lấy tốc độ cực nhanh lan tràn ra phía ngoài.

Vẻ mặt Nguyệt Ly bình tĩnh đứng ở trong cuồng phong, góc áo bị gió thổi bay phất phới.

Nhưng trong lòng cô lại đang nhanh chóng suy nghĩ, Vương Hạo rốt cuộc thuộc về yêu nghiệt cấp bậc gì, vì sao thủ đoạn của hắn lại nhiều như vậy?

Không lâu sau, trong thiên địa khôi phục lại sự bình tĩnh, tất cả đám đại hán giả gái kia đều biến thành tro tàn.

Vương Hạo cau mày nói:

- Những người này là người nào? Tại sao muốn giả gái tới giết tôi?

Nguyệt Ly thản nhiên nói:

- Bây giờ anh là người nổi tiếng rồi, các thế lực lớn của vũ trụ Vô Cực liên kết với nhau, tuyên bố lệnh truy nã, chỉ mặt đọc tên muốn giết anh.

- Không thể nào? Tôi cùng với bọn họ lại không thù không oán gì cả!

Vương Hạo khoa trương hét lớn.

Khóe mắt Nguyệt Ly khẽ giật, vẫn bình tĩnh nói:

- Anh cho nổ Lục Đạo Luân Hồi, đối với nhân sĩ chính đạo, đó chính là tà môn ma đạo, bọn họ trừ ma bảo vệ đạo có lỗi gì sao?

Vương Hạo bĩu môi.

- Cái gì mà trừ ma bảo vệ đạo, lẽ nào bọn họ chưa từng nghe qua đạo cao một thước ma lớp mười trượng sao?

- Tôi còn nhận được tin tức, các thế lực lớn đang tổ chức đại hội tàn sát ma, dự định bắt sống anh, tế cho những sinh linh vô tội trong thiên hạ.

Nguyệt Ly thản nhiên nói.

- Đại hội tàn sát ma?

Trong nháy mắt Vương lại thấy Hạo hứng thú, cảm giác tiếp theo có thứ chơi rồi.

Nguyệt Ly không hiểu hỏi:

- Anh dường như rất phấn khởi? Lẽ nào anh cho rằng mình là đối thủ của các thế lực lớn sao?

Vương Hạo tự tin cười nói:

- Đừng tưởng rằng tôi không có Lục Đạo Luân Hồi thì có thể mặc cho người chà đạp, tôi vẫn có rất nhiều thủ đoạn.

Nguyệt Ly hơi nhíu mày, thử thăm dò:

- Nghe ý của anh, anh dự định chủ động xuất kích, đại náo đại hội tàn sát ma sao?

Vương Hạo nhíu mày.

- Thế nào? Có phải là rất kích thích hay không?

- Quá kích thích, thỏ bảo bảo tôi nhất định phải đại sát bốn phương!

Tiểu Bạch từ trong lòng của Vương Hạo chui ra ngoài, trong ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.

- Mẹ tôi nói cho tôi biết, không nên chơi với kẻ bị điên!

Nguyệt Ly ném lại một câu, xoay người rời đi.

Vương Hạo đi theo ở phía sau kêu lên:

- Tôi nói này Nguyệt Ly tiểu bảo bối, chúng ta thật sự có duyên phận, mẹ tôi cũng không cho tôi chơi với kẻ bị điên, còn không cho tôi chơi với kẻ ngu si!

Nguyệt Ly thờ ơ, tiếp tục đi tới.

Vương Hạo không buông tha nói:

- Nguyệt Ly tiểu bảo bối, cô không muốn đi sao? Chúng ta cùng đi tới đại hội tàn sát ma đại sát bốn phương có được không?

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Nguyệt Ly vang lên.

- Không được, tôi không muốn trở thành kẻ thù chung của vũ trụ.

Vương Hạo khoát tay áo nói:

- Yên tâm đi, có tôi ở đây, nhất định sẽ bảo vệ cô bình an.

Nguyệt Ly xoay đầu lại, vẻ mặt thành thật nói:

- Cũng bởi vì cùng đi với anh, cho nên tôi mới cảm giác không an toàn, bởi vì dáng vẻ của anh cũng rất không đáng tin cậy.

Vương Hạo mất hứng.

- Tôi ngất, Nguyệt Ly, cô làm vậy là trắng trợn khiêu khích tôi, tôi phải một mình đấu với cô, cô ở phía trên, tôi ở phía dưới.

Nguyệt Ly hít một hơi thật sâu, có gắng kìm nén kích động muốn đánh người, sau đó xoay người rời đi.

Vương Hạo dương dương đắc ý nói:

- Nguyệt Ly bị kinh sợ rồi sao? Nếu bị kinh sợ, vậy thì cùng tôi đi tới đại hội tàn sát ma là được.

Nguyệt Ly cảm thấy đau đầu, tại sao cô lại gặp phải loại cao da chó này, thật đúng là bỏ cũng bỏ không được.

Không lâu sau, một chiếc phi thuyền vũ trụ xông lên trời, bay về phía nơi tổ chức đại hội tàn sát ma, rõ ràng Nguyệt Ly vẫn phải thỏa hiệp.

...

Vũ trụ Bàn Cổ.

Không gian Thiên Mệnh.

Băng Lộ và Tiểu Hồ Ly đang đánh cờ.

Tiểu Hồ Ly đột nhiên chỉ vào phía sau Băng Lộ kêu lên:

- Cô xem, chị Y Linh hình như có biến hóa!

Băng Lộ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Y Linh ngồi xếp bằng ở cách đó không xa, toàn thân lóe ra lôi điện màu vàng, trên trán có một đạo lôi ấn màu vàng càng chói mắt vô cùng.

Tiểu Hồ Ly che miệng cười trộm, nhanh chóng đổi vị trí quân cờ, ván cờ hẳn phải chết trong nháy mắt đã được cứu trở về.

Băng Lộ lẩm bẩm nói:

- Nha đầu kia có nghị lực thật đúng là khủng khiếp, lợi dụng hai lần cơ hội vũ trụ tiến hóa, tự nhiên lại có thể mạnh mẽ thôi diễn lôi linh thể đến thánh thể Lôi Linh, trở thành một trong chín đại thánh thể trong truyền thuyết, lúc này nếu như bị truyền đi sẽ làm cho bao nhiêu nam nhân phải xấu hổ đến tự sát chứ?

Tiểu Hồ Ly thúc giục:

- Không quan tâm tới chị Y Linh nữa, chúng ta vẫn nhanh chóng chơi cờ đi!

Băng Lộ nhìn lại bàn cờ, gương mặt lập tức đen lại, con hồ ly này thật sự quá giảo hoạt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.