Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 814: Chương 814: Cầm vỡ tim




Vũ trụ Vô Cực.

Thiên Chủ Tinh.

Đây là tinh cầu mạnh nhất vũ trụ Vô Cực, đứng đầu vũ trụ.

Ở đây không có cung điện nguy nga gì, chỉ có cảnh sắc thiên nhiên non xanh nước biếc, khiến người ta dường như đưa thân vào trong Tiên cảnh, lưu luyến quên đường về.

Ở trong một mảnh rừng trúc, một thiếu niên nhìn qua chừng hai mươi tuổi đang ngồi xếp bằng.

Thiếu niên này chính là đồ đệ duy nhất đứng đầu vũ trụ, Tương Văn Đào, chủ nhân của Thiên Chủ Tinh trước mắt.

Mà ở bên cạnh Tương Văn Đào còn có một nam tử áo đen đang đứng, hắn đang báo cáo tin tức Lục Đạo Luân Hồi bị Vương Hạo làm cho nổ tung.

Tương Văn Đào hỏi:

- Lâm Phong, tên thiếu niên làm phát nổ Lục Đạo Luân Hồi gọi là gì?

Nam tử áo đen tên là Lâm Phong đáp lại:

- Căn cứ vào hồi ức của người đứng xem, con thỏ trên vai của thiếu niên kia gọi hắn là Vương Hạo!

- Vèo...

Đúng lúc này, một tiếng xé gió gấp gáp vang lên.

Tương Văn Đào và Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử thân mặc váy cỏ rơi xuống đất, cũng quỳ gối ở trước mặt của hắn.

Lâm Phong không nhịn được cười nói:

- Tôi nói Lý Uy, anh tạo hình gì vậy?

Lý Uy cười gượng nói:

- Lâm Phong, anh cũng không cần chế giễu tôi, lần này tôi bị một thiếu niên ác ma xảo trá, cướp sạch tất cả mọi thứ trên toàn thân từ trên xuống dưới, bất đắc dĩ chỉ có thể sử dụng váy cỏ che thân tới gặp thiếu gia.

Lâm Phong cảm thấy hứng thú.

- Tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc thiếu niên ác ma thế nào lại có khả năng lột anh thành như vậy?

Lý Uy vẻ mặt tức giận nói:

- Lần này ra ngoài, tôi vốn nhận được một Phật Môn Thiện Quả, một Bất Diệt Hồn Quả, nhưng ai biết gặp phải một thiếu niên ác ma dẫn theo con thỏ, cuối cùng không chỉ hai viên kỳ quả bị mất, người còn bị lột sạch.

- Thiếu niên dẫn theo con thỏ sao?

Tương Văn Đào sửng sốt, vội vàng lấy ảnh chụp Vương Hạo ra.

- Có phải là thiếu niên này hay không?

Lý Uy kinh ngạc kêu lên:

- Không sai, chính là thiếu niên này, cho dù hắn có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra hắn.

Tương Văn Đào và Lâm Phong liếc mắt nhìn nhau, cảm giác chuyện thật là vừa khéo!

Lý Uy không nhịn được hỏi:

- Thiếu gia, các người làm sao có thể có ảnh chụp của thiếu niên ác ma này?

Lâm Phong hít một hơi thật sâu,

Giải thích:

- Thiếu niên này tên là Vương Hạo, mấy giờ trước hắn đã cho nổ Lục Đạo Luân Hồi, hiện tại ác quỷ đang gây hại cho nhân gian.

- Cái gì!

Lý Uy trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên phát hiện mình bị lấy hết là một việc may mắn tới mức nào.

Lâm Phong muốn nói lại thôi hỏi:

- Lý Uy, anh vội vàng trở về như vậy, có phải cha tôi, người đứng đầu vũ trụ...

Lý Uy khẽ gật đầu, cẩn thận hỏi:

- Đây là người nào gây ra vậy?

Tương Văn Đào hai mắt lóe ra một tia sáng lạnh lẽo.

- Người này chính là bá chủ của Tam Thần Sơn, đồ đệ duy nhất của Bắc Hiên, Âu Dương Nguyên Tu!

Lý Uy kinh ngạc kêu lên:

- Tại sao có thể như vậy được. Chúng ta và Tam Thần Sơn cũng không có ân oán gì mà?

Lâm Phong bóp nắm đấm phát ra những tiếng rắc rắc vang dội, lạnh lùng nói:

- Đều là bởi vì...

- Đừng nói nữa!

Vẻ mặt Tương Văn Đào đau buồn ngắt lời nói:

- Hiện tại tôi không muốn nghe việc này.

- Vâng!

Lâm Phong, Lý Uy làm giật mình.

Đúng lúc này, một tiếng than thở vang lên.

- Oa, không hổ danh là chỗ ở của người đứng đầu vũ trụ, hoàn cảnh thật đúng là không tệ, thỏ bảo bảo tôi bắt đầu thích nơi này rồi.

- Ai?

Ba người ở đây vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một con thỏ khoác áo cà sa xuất hiện ở trước mặt bọn họ, còn chắp hai tay lại trước ngực nói:

- A di đà phật, các vị thí chủ, thỏ bảo bảo tôi tính ra được sắp tới các người sẽ gặp tai ương bị đổ máu, chỉ có điều rủi ro này vẫn có khả năng hóa giải được.

Hai mắt của Lâm Phong trợn tròn, kinh ngạc kêu lên:

- Cậu là con thỏ trên vai của Vương Hạo, các người không phải đã bị Chúa Tể Lục Đạo phong ấn rồi sao? Tại sao các người lại xuất hiện ở đây?

Tiểu Bạch bĩu môi nói:

- Một phong ấn nho nhỏ làm sao có khả năng vây khốn được chúng ta? Không đầy mấy phút đã bị Vương Hạo phá rồi, thật sự không có tính khiêu chiến.

Ba người lộ ra vẻ mặt chấn động, cảm giác trong đầu trống rỗng, phong ấn của cao thủ đứng thứ hai trong vũ trụ này lại có thể bị một thiếu niên dễ dàng phá giải, nói ra có người nào tin được hay không?

Tiểu Bạch đột nhiên nói:

- Nghe nói truyền thừa đứng đầu vũ trụ ở trong tay anh, các thế lực lớn cũng rất có hứng thú đối với nó, chẳng qua các thế lực lớn sợ hãi thế lực người đứng đầu vũ trụ lưu lại, cho nên trước mắt hai bên đang có chiến tranh lạnh, còn chưa hoàn toàn xé rách mặt.

Tương Văn Đào lạnh lùng nói:

- Cậu muốn nói cái gì?

Tiểu Bạch cười nói:

- Vương Hạo bảo thỏ bảo bảo tôi chuyển lời cho anh, chỉ cần anh bảo đảm hắn có thể tài lộ thẳng đường, vậy hắn lại có thể giúp anh đối phó với những thế lực kia.

Tương Văn Đào cau mày nói:

- Có ý gì?

Tiểu Bạch móc ra một tấm danh thiếp đưa cho Tương Văn Đào.

- Vương Hạo dự định mở một công ty phật môn bắt quỷ, hòa thượng đều là một ít hòa thượng tới từ bên ngoài, hi vọng rắn địa đầu anh giúp một tay, tuyên truyền một chút, mọi người có tiền cùng nhau kiếm lời.

Ba người Tương Văn Đào trợn mắt há hốc mồm, trong lòng xuất hiện một câu chửi thề lớn.

Mệt bọn họ còn ở nơi này suy nghĩ tại sao Vương Hạo lại muốn cho nổ Lục Đạo Luân Hồi.

Hóa ra hắn vừa muốn làm kỹ nữ, lại muốn lập đền thờ, cuối cùng còn muốn buôn bán kiếm lời, thật đúng là biết tính toán tỉ mỉ!

Tương Văn Đào cau mày nói:

- Nếu Vương Hạo muốn hợp tác cùng tôi, vậy vì sao hắn không tự mình qua đây?

- Hiện tại Vương Hạo đang bận tán gái, không có cách nào tự mình qua.

Tiểu Bạch bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Thật đúng là không chịu làm việc đàng hoàng, khiến cho thỏ bảo bảo tôi cầm vỡ tim.

Tương Văn Đào nhịn không được bật cười.

- Vậy nếu như tôi và Vương Hạo hợp tác, hắn muốn tôi làm cái gì? Còn nữa, phân phối lợi ích thế nào?

Tiểu Bạch suy nghĩ một chút nói:

- Chỉ cần anh hỗ trợ an bài những hòa thượng kia, sau đó phân phối bọn họ đến các tinh cầu lớn bắt quỷ là được, về phần tiền kiếm được, mỗi người phân nửa, để báo đáp lại, Vương Hạo sẽ ra mặt giáo huấn các thực lực lớn một lần, bảo đảm bọn họ sẽ không tới tìm anh gây phiền phức.

Tương Văn Đào khẽ gật đầu.

- Rất công bằng, vây chúng ta lại quyết định như vậy đi.

Tiểu Bạch mỉm cười, sau đó khởi động tinh đồ vũ trụ do Vương Hạo giao cho nó, lập tức biến mất.

Lâm Phong không hiểu hỏi:

- Thiếu gia, Vương Hạo cho nổ Lục Đạo Luân Hồi, thực lực nhất định sẽ giảm đi, hắn lấy cái gì đấu với các thế lực lớn?

- Đây cũng là chỗ khiến tôi thấy hiếu kỳ!

Tương Văn Đào thở dài nói:

- Tuy nhiên, không quan tâm như thế nào, có những hòa thượng này tới bắt quỷ, nhân gian cuối cùng cũng có thể yên ổn một hồi.

...

Trên một tinh cầu không biết tên.

Vương Hạo khoác áo cà sa, đi theo phía sau Nguyệt Ly.

- Nữ thí chủ trước mặt, có muốn xem tướng tay hay không?

Vương Hạo nhìn về phía Nguyệt Ly kêu lên.

Vẻ mặt Nguyệt Ly bình tĩnh đi về phía trước, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của Vương Hạo.

Nhưng trong lòng Nguyệt Ly lại hoàn toàn không bình tĩnh được, cô thật sự không nghĩ tới, Vương Hạo lại có thể thoát ra khỏi phong ấn của Nam Cung Thiên nhanh như vậy, điều này cũng làm cho Vương Hạo lại tăng thêm một phần sắc thái thần bí.

Vương Hạo rơi lệ đầy mặt nói:

- Thỏ, cậu nhanh chóng trở về đi! Không có cậu, tôi làm không được đâu!

Đúng lúc này, Tiểu Bạch giống như nghe được tiếng gọi của Vương Hạo, xuất hiện ở trên vai của Vương Hạo.

Vương Hạo hỏi:

- Tất cả đều giải quyết xong rồi sao?

- Đương nhiên, thỏ bảo bảo tôi ra tay, ai dám không nể tình?

Tiểu Bạch lộ vẻ rắm thối gật một cái, sau đó hiếu kỳ hỏi:

- Vương Hạo, vì sao anh phải chia phân nửa lợi ích cho Tương Văn Đào?

Vương Hạo nhún vai.

- Tôi cũng không biết, chẳng qua là trong U Minh có cảm giác, người này sẽ giúp tôi không ít việc.

Tiểu Bạch gật đầu một cái, biết đây là năng lực của Lục Nhâm Thần Thuật chung cực.

Đúng lúc này, từng tiếng thét chói tai vang lên.

- Oa, con thỏ thật là đáng yêu!

Hai mắt Vương Hạo chợt sáng lên, có khách tới cửa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.