Thiên Âu Tinh.
Tất cả sinh mạng đều đang bận rộn chạy thoát thân, khắp nơi hỗn loạn không chịu nổi.
Vương Hạo bị nhốt ở trong lồng giam màu vàng, bên cạnh chỉ còn lại có hai người Nam Cung Vũ, Nguyệt Ly, những sinh mệnh khác sớm bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Chẳng qua Vương Hạo lại hoàn toàn không có giác ngộ bị phong ấn, hắn lấy ra một cái ghế nằm nhàn nhã nằm ở phía trên, đồng thời trong tay còn có máy chơi game.
Tiểu Bạch không nhịn được hỏi:
- Vương Hạo, tới lúc nào chúng ta mới rời khỏi nơi này vậy?
Vương Hạo đảo mắt, tức giận nói:
- Tôi vừa cho phát nổ Lục Đạo Luân Hồi, lúc này đang mệt chết đi được, tạm thời để cho tôi nghỉ ngơi một chút lại nói sau.
- A!
Đầu thỏ của Tiểu Bạch gật một cái, sau đó ôm cà rốt ra ăn.
Nguyệt Ly hơi nhíu mày, thật sự không hiểu nổi Vương Hạo lấy đâu ra tự tin như vậy.
Phải biết rằng phong ấn này là xuất phát từ trong tay của Nam Cung Thiên, cho dù là Chí Tôn Địa cấp cũng đừng mong thoát ra ngoài được.
Nhưng bộ dạng của Vương Hạo ung dung bình tĩnh như vậy, lại khiến cho nội tâm của cô bắt đầu dao động.
Dù sao lúc trước Vương Hạo nói chuyện, tất cả mọi người cho rằng không có khả năng.
Nhưng cuối cùng Vương Hạo lại thật sự làm được, đánh vào mặt tất cả mọi người những tiếng bốp bốp vang dội.
Cho nên cô thật sự không biết, Vương Hạo có thể chạy ra khỏi phong ấn do Nam Cung Thiên đã bố trí hay không.
Nam Cung Vũ phục hồi lại tinh thần, hừ lạnh nói:
- Tiểu tử, cậu ở chỗ này bớt hù dọa bản thiếu đi, bản thiếu cũng không tin cậu có thể thoát khỏi phong ấn của cha bản thiếu.
- Đần độn!
Vương Hạo cho Nam Cung Vũ một ánh mắt khi dễ, sau đó tiếp tục chơi trò chơi.
- Tiểu tử, cậu giỏi lắm, bản thiếu trở về nhà sẽ chuẩn bị hình cụ, sau đó chờ cha bản thiếu trở về, bảo đảm sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết!
Nam Cung Vũ hừ lạnh một tiếng, đưa mắt rơi vào trên thân của Nguyệt Ly.
Nguyệt Ly thản nhiên nói:
- Thần thú Bạch Hổ bị cha anh dẫn đi, còn có Lục Đạo Luân Hồi cũng bị hủy, thần thông của anh đã mất tác dụng, cho nên bây giờ anh căn bản không phải là đối thủ của tôi, không muốn chết lại cút nhanh đi.
- Nguyệt Ly, ngày hôm nay có tiểu tử này quấy rối, cho nên tôi không có làm gì được cô, tuy nhiên cô cứ chờ đấy, bản thiếu nhất định sẽ nhận được cô.
Nam Cung Vũ ném lại một câu đe dọa, sau đó lao lên trời cao.
Nguyệt Ly đi tới trước lồng giam màu vàng, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Lần này bất kể nói thế nào, tôi cũng nợ anh một nhân tình, tôi sẽ nghĩ biện pháp cứu anh ra ngoài.
Vương Hạo buông máy chơi game, lại cười nói:
- Tôi không cần cô cứu, chỉ cần cô lấy thân báo đáp là được rồi.
Nguyệt Ly lặng lẽ xoay người rời đi, giọng nói lạnh lùng truyền đến.
- Chúng ta không thích hợp, anh vẫn nên đi tìm nữ nhân khác đi!
Vương Hạo kêu lên:
- Cái gì gọi là không thích hợp chứ? Cô còn chưa có thử mà? Nếu chẳng may kích thước vừa vặn thì sao?
Nguyệt Ly không trả lời, chẳng qua trong lòng không nhịn được thở dài, chỉ dựa vào việc Vương Hạo là thánh thể Thuần Dương, đã quyết định đời này bọn họ sẽ dây dưa không rõ.
Vẻ mặt Vương Hạo mất hứng.
- Đầu năm nay nữ nhân thật đúng là quá xấu rồi, tán tôi xong lại bỏ chạy, còn không cho làm chuyện xấu hổ thẹn thùng, quả thực mất trí rồi!
- Khụ khụ...
Đúng lúc này, một tiếng ho khan vang lên.
Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào lão hòa thượng Thái Hư này đã đứng ở bên cạnh hắn.
- Tại sao ông lại ở chỗ này?
Vương Hạo không nhịn được hỏi.
Thái Hư chắp hai tay lại trước ngực nói:
- A di đà phật, lão nạp nhận lệnh của Thiên Đạo qua giúp tiểu hữu.
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, lại cười nói:
- Quả nhiên vẫn là Tiểu Lộ Lộ nhà tôi đáng yêu nhất, đi tới chỗ nào cũng nhớ tới tôi.
Thái Hư quan sát lồng giam màu vàng, tặc lưỡi cười nói:
- Không nghĩ tới tiểu hữu vừa phát nổ Lục Đạo Luân Hồi của vũ trụ Vô Cực, lại bị phong ấn ở nơi này, thật đúng là chuyện đáng mừng!
Vẻ mặt Vương Hạo ghét bỏ nói:
- Nay cũng đã bị phong ấn, còn tính là chuyện đáng mừng gì chứ?
Thái Hư thoáng lộ ra một ý cười.
- Tiểu hữu vừa làm chuyện xấu, lập tức lại gặp phải báo ứng, cái này còn chưa tính là chuyện đáng mừng sao?
Vương Hạo đảo mắt, gọi hệ thống thăng cấp tinh đồ vũ trụ.
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ sử dụng bốn lần cơ hội thăng cấp siêu cấp để thăng cấp tinh đồ vũ trụ, phạm vi sử dụng lại ở trong tất cả vũ trụ Địa cấp, đồng thời không cần để ý tới bất kỳ phong ấn nào trong thiên hạ.
Một giây tiếp theo, Vương Hạo biến mất ở trong lồng giam màu vàng, xuất hiện ở trước mặt Thái Hư.
Thái Hư đầu tiên sửng sốt, sau đó gương mặt lộ vẻ bi thương nói:
- Đúng là tai họa lưu lại nghìn năm!
Vương Hạo khoát tay áo.
- Không cần đùa giỡn nữa, tôi hỏi ông, ông có hứng thú hợp tác với tôi hay không?
- Hợp tác?
Thái Hư lại là sửng sốt, sau đó liên tục lắc đầu nói:
- Lão nạp tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng kẻ gây họa nhà cậu, khiến cho danh dự phật môn của lão nạp sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Vương Hạo tiến lên ôm lấy cổ của Thái Hư, lại cười nói:
- Tôi nói này hòa thượng Thái Hư, ông không nên hết hy vọng như vậy sớm như vậy, phải biết rằng hiện tại lại là thời cơ tốt để phật môn phát dương quang đại đấy!
Vẻ mặt Thái Hư không hiểu hỏi:
- Cậu có ý gì?
Vương Hạo giải thích:
- Hiện tại vũ trụ Vô Cực đang bị Lệ Quỷ làm hại nhân gian, nếu như thủ hạ của hòa thượng ông đi bắt quỷ diệt quỷ, không phải lúc này đây lại phát dương quang đại sao?
Thái Hư sử dụng ánh mắt hoài nghi tới cực độ nhìn Vương Hạo.
- Phật pháp quả thật có thể diệt quỷ, nhưng tại sao lão nạp lại có cảm giác trong này còn có âm mưu gì đó?
Vương Hạo khoát tay áo.
- Làm gì có âm mưu gì, tôi chỉ là dự định mở một công ty bắt quỷ của phật môn, thu chút tiền nhang đèn, sau đó đưa ra thị trường, kiếm một khoản tiền mà thôi.
Thái Hư tức giận nói:
- Phật môn của lão nạp là nơi phổ độ chúng sinh, không phải nơi kẻ lòng dạ hiểm độc như cậu kiếm tiền.
Vương Hạo tức giận oán trách nói:
- Ai lòng dạ hiểm độc kiếm lời? Tôi không phải là giúp bọn họ đuổi quỷ sao?
Mặt Thái Hư đỏ ửng, kêu lên:
- Phật môn chúng tôi cứu người cũng không cầu hồi báo, nói là tứ đại giai không, không thể giống như cậu, trong lòng coi trọng công danh lợi lộc như vậy.
Vương Hạo chắp hai tay lại trước ngực nói:
- A di đà phật, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, hòa thượng các người chỉ để ý đi bắt quỷ, tôi bảo đảm một xu cũng sẽ không cho, thành toàn tứ đại giai không của các người, về phần tiền nhan đèn này tôi bảo đảm đều nhận lấy, để cho một mình tôi vào địa ngục trong hồng trần này.
Tiểu Bạch giả vờ giả vịt chắp hai tay lại trước ngực.
- A di đà phật, thỏ bảo bảo tôi cũng nguyện vào địa ngục hồng trần này!
Thái Hư lệ rơi đầy mặt, phật môn này giáo dục người nói lời thiện hướng về cái thiện, lại bị tên khốn kiếp này xuyên tạc hàm nghĩa.
Vương Hạo không nhịn được nói:
- Thái Hư, công ty có thành lập hay không thì ông nói một câu dứt khoát đi, nếu như được, ông ra sức, tôi lấy tiền, nếu như không được, mọi người vỗ tay một cái rời đi, ông về nhà đóng gói rời đi, không cần ở nhà tôi ở chùa ăn không trả tiền nữa.
Trong lòng Thái Hư đã sớm tức giận, sớm biết tên khốn kiếp này không có phẩm hạnh, trước đây đáng lẽ phải ôm tâm tư quyết tâm cá chết lưới rách liều mạng với hắn tới cùng.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.
Bởi vì sinh mạng của vũ trụ Thiên Phật còn cần chỗ ở, hắn chỉ có thể theo sự bố trí của tên khốn kiếp này đi vào địa ngục tội nghiệt.
Thái Hư chắp hai tay lại trước ngực, vẻ mặt bi tráng nói:
- A di đà phật, tôi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!
Rất nhanh, Vương Hạo và Tiểu Bạch khoác một bộ áo cà sa, vẻ mặt cười gian rời đi, chỉ để lại Thái Hư lặng lẽ rơi lệ ở trong gió, áo cà sa hắn mặc cả đời, đã bị một người một thỏ này xé thành hai mảnh...