Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 812: Chương 812: Vì sao ưu tú như vậy




Vũ trụ Vô Cực.

Thiên Âu Tinh.

- Ầm ầm ầm...

Trên bầu trời có phong vân biến sắc, sấm chớp rền vang.

Từng vết nứt dữ tợn không ngừng lan tràn ra ở trong hư không, tiếng quỷ khóc ô ô càng không ngừng vang lên.

- Cứu mạng!

Trên tinh cầu, các sinh mạng hoảng sợ kêu cứu, sau đó điên cuồng chạy tán loạn, hận cha mẹ không thể sinh thêm cho bọn họ hai chân mới thoả mãn.

Vương Hạo chắp hai tay lại trước ngực, hét lớn một tiếng:

- Lục Đạo Luân Hồi, nổ cho tôi!!

- Chờ một chút!

Giọng điệu cấp bách của Nam Cung Thiên vang lên, đáng tiếc tất cả đều đã quá muộn.

- Ầm ầm ầm...

Trong phút chốc, có tiếng nổ liên tục không dừng vang vọng thiên địa, không trung còn không ngừng sụp xuống.

Từng quỷ ảnh từ trong vết nứt không ngừng tuôn ra, sau đó nhanh chóng lao về phía những người sống này, nhanh chóng gặm lấy.

Nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó bắt đầu hoảng sợ thét lên chói tai.

- Má của con ơi, nhanh tới cứu con với!

- Lục Đạo Luân Hồi bị phát nổ, Lệ Quỷ gây hại cho nhân gian, tai họa giáng xuống rồi!

- Hiện tại Lục Đạo Luân Hồi kết thúc, cái này cũng có nghĩa là sau khi chết không thể luân hồi.

- Ông trời của tôi ơi, tên khốn kiếp này rốt cuộc là yêu nghiệt gì vậy hả!

- Tôi tại sao lại gặp phải loại người điên này, lại có thể một lời không hợp cho pháp nổ Lục Đạo Luân Hồi.

- Đừng kêu nữa, nhanh chóng chạy đi!

- Có thể chạy tới nơi nào đây? Hiện tại Lục Đạo Luân Hồi đã bị nổ, khắp nơi đều là quỷ hồn, chúng ta có thể chạy tới nơi nào đây?

- Đi tới vũ trụ khác, đây là đường sống duy nhất.

- Chủ ý này cũng được, đi trước vũ trụ khác tránh nạn, chờ Lục Đạo Luân Hồi được chữa trị xong, chúng ta lại trở về.

- ...

Theo Lục Đạo Luân Hồi đổ nát, Nam Cung Vũ cũng lao ra được.

Chẳng qua là khi Nam Cung Vũ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức đã bị khiếp sợ choáng váng.

Hắn vốn cho rằng mình đủ kiêu ngạo, mà khi hắn gặp phải người này, hắn mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.

Bạch Hổ trên vai Nam Cung Thiên lau mồ hôi trên đầu, âm thầm cảm thấy may mắn vừa rồi không trêu chọc người này, bằng không hiện tại mình không có khả năng bảo đảm lại không biến thành một con lợn mẹ vui sướng.

- Má của tôi ơi, rốt cuộc đây là kẻ điên gì vậy hả?

Vẻ mặt Vô Cực Thất Tinh vô cùng hoảng sợ, cảm giác mình chính là con trai của nữ thần may mắn, vừa rồi mình truy sát Vương Hạo lại có thể còn sống mạng, thật đúng là kỳ tích!

Nguyệt Ly nhíu mày lại, thật sự không biết bây giờ mình nên rời đi, hay là nên ở lại.

Dù sao Vương Hạo và Nam Cung Vũ chống lại nhau, hoàn toàn là bởi vì cô.

- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ phát nổ Lục Đạo Luân Hồi, khiến cho quỷ hồn gây tai họa và rắc rối cho nhân gian, thu được 1 trăm triệu điểm vũ trụ.

Mắt của Vương Hạo chợt sáng lên, vũ trụ Địa cấp đúng là vũ trụ Địa cấp, lúc này mới phát nổ một Lục Đạo Luân Hồi lại cho thưởng còn nhiều hơn hủy diệt một vũ trụ Huyền Cấp, nếu như hủy diệt, vậy còn không phải càng kiếm được lời hơn à!

Đúng lúc này, một tiếng gầm thét giận dữ vang lên.

- Nam Cung Thiên, tên khốn kiếp nhà ông lại dám phát nổ Lục Đạo Luân Hồi, dẫn hàng vạn hàng nghìn Lệ Quỷ vào chỗ của chúng ta.

Nam Cung Thiên cũng tức giận hét lên.

- Thiên Đạo, ông không biết động não sao? Lục Đạo Luân Hồi bị phá hủy thì có ích lợi gì cho tôi?

- Ầm ầm ầm...

Hắn vừa nói dứt lời, một tiếng sấm vang lên, chỉ thấy một ông lão tóc trắng mặt mặt thâm trầm xuất hiện, đây là Thiên Đạo của vũ trụ Vô Cực.

Vẻ mặt Thiên Đạo thâm trầm nói:

- Trừ ông ra, còn có ai có thể hủy diệt Lục Đạo Luân Hồi?

Nam Cung Thiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Vũ trụ chúng ta lại xuất hiện một Chúa Tể Lục Đạo, hơn nữa còn là một Chúa Tể Lục Đạo Địa cấp, vừa rồi chính là hắn cho nổ Lục Đạo Luân Hồi.

Thiên Đạo nổi giận nói:

- Ông tưởng lão phu là kẻ đần độn sao? Nếu như vũ trụ chúng ta xuất hiện một Chúa Tể Lục Đạo Địa cấp, ông cảm thấy lão phu sẽ không biết sao?

- Cái gì?

Nam Cung Thiên sửng sốt.

- Ông nói vũ trụ chúng ta không có sinh ra Chúa Tể Lục Đạo Địa cấp mới?

Thiên Đạo đổ ập xuống một tràng nói:

- Ông là tộc trưởng của thần tộc Thiên Thánh, vậy có người lĩnh ngộ Lục Đạo Luân Hồi hay không, ông sẽ không biết sao?

- Vậy tiểu tử này là ai?

Nam Cung Thiên lộ ra vẻ mặt vỡ mộng nhìn về phía Vương Hạo.

- Nhìn tôi làm gì? Tôi cũng không biết gì về Lục Đạo Luân Hồi!

Vẻ mặt Vương Hạo vô tội nói:

- Nếu như các người không tin, tôi có thể thề độc với trời, nếu như tôi bây giờ có thể dùng ra Lục Đạo Luân Hồi, chắc chắn sẽ chết không được tử tế.

Đám người đang chạy thoát thân xung quanh thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, tên khốn kiếp này vừa cho nổ Lục Đạo Luân Hồi, nếu như bây giờ còn có thể sử dụng Lục Đạo Luân Hồi, má nó như vậy mới thật sự gọi là gặp quỷ.

Nam Cung Vũ trợn mắt há hốc mồm, vô cùng muốn biết, cùng là người trong thần tộc Thiên Thánh, vì sao người này lại ưu tú như vậy?

Đúng lúc này, một âm thanh vô thượng vang lên.

- Không quan tâm thiếu niên này là người nào, còn không nhanh nghĩ biện pháp tạo dựng lại Lục Đạo Luân Hồi, bằng không nhân gian cách diệt vong cũng không xa.

Thiên Đạo, Nam Cung Thiên vội vàng trả lời nói:

- Vâng, ý thức vũ trụ!

Thiên Đạo không nhịn được hỏi:

- Phải làm thế nào mới thành lập lại Lục Đạo Luân Hồi này?

Nam Cung Thiên khẽ xoa mi tâm nói:

- Muốn nhanh chóng chữa trị Lục Đạo Luân Hồi, vậy chỉ có thể chém giết cướp đoạt Lục Đạo Luân Hồi của vũ trụ khác.

Thiên Đạo sốt ruột khó dằn nổi nói:

- Vậy chúng ta cũng nhanh chóng đi triệu tập các đại Chí Tôn, sau đó bàn bạc xem đánh vũ trụ nào.

- Chờ một chút!

Hai mắt của Nam Cung Thiên lóe ra một tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói:

- Tôi phải phong ấn tiểu tử này trước, sau đó chờ tôi trở lại sẽ từ từ hành hạ hắn, bằng không khó hóa giải được nỗi hận trong lòng tôi.

- Ông làm nhanh đi, tôi đi triệu tập Chí Tôn trước!

Thiên Đạo không nhịn được khoát tay áo, sau đó lập tức biến mất.

Nam Cung Thiên bấm ra một đạo chỉ quyết, trầm giọng nói:

- Phong ấn Lục Đạo, ra!

- Ầm ầm ầm...

Lúc này, tiên khí trong thiên địa bạo động, nhanh chóng tập trung về phía Vương Hạo.

Chân mày Vương Hạo nhíu lại, hai chân chợt đạp xuống đất, nhanh chóng chớp hiện trốn đi.

Nhưng đúng vào lúc này, từng đường màu vàng từ bốn phương tám hướng dâng lên, sau đó nhanh chóng tạo thành lồng giam màu vàng nhốt hắn ở bên trong.

Vương Hạo cũng nghiêm túc, giơ Kiếm của Chúa Tể trong tay lên nhanh chóng bổ về phía lồng giam màu vàng.

- Đinh đinh đinh...

Hai bên tiếp xúc, tiếng kim loại va chạm vang lên, ánh lửa bắn ra đầy đất, nhưng lồng giam màu vàng lại không có bất kỳ vết tích àno.

Đồng thời, một năng lượng khó hiểu nhanh chóng vọt lên Kiếm của Chúa Tể, khiến cho thân thể Vương Hạo không ngừng co giật, lại giống như bị chạm điện, cuối cùng ngã nhào trên đất.

Tiểu Bạch vội vàng hỏi:

- Vương Hạo, anh không sao chứ?

Vương Hạo lắc đầu, biểu thị không có việc gì.

- Tiểu tử, cậu không cần uổng phí sức lực nữa, cho dù là Chí Tôn Địa cấp cũng đừng mong tránh thoát được phong ấn Lục Đạo của tôi, cậu vẫn chờ tôi trở lại từ từ hành hạ cậu đi!

Nam Cung trời lạnh hừ một tiếng, sau đó lập tức biến mất.

- Ha ha...

Nam Cung Vũ cười ha ha nói:

- Tiểu tử cậu cuối cùng vẫn rơi vào trong tay bản thiếu, xem bản thiếu hành hạ cậu thế nào.

Vương Hạo nghiền ngẫm cười nói:

- Anh thật sự cho rằng mình đã ăn chắc tôi sao? Có tin tôi ra ngoài lại đánh anh một trận hay không hả?

Tim Nam Cung Vũ chợt đập mạnh, không hiểu sao hắn chợt tin tưởng vào lời người này nói.

Vương Hạo bĩu môi, cảm giác chơi với người này thật sự chẳng vui chút nào.

Tuy nhiên, trong lòng Vương Hạo vẫn đang suy nghĩ, cao thủ của vũ trụ Vô Cực này đều đi đánh vũ trụ khác, vậy bảo bối ở nhà bọn họ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.