Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 811: Chương 811: Cho nổ nhân gian




- Ầm ầm ầm...

Đúng lúc này, trên bầu trời có Lôi Long không ngừng bốc lên, tiếng nổ lớn đầy cuồng bạo vang vọng khắp thiên địa.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một nam tử trung niên mặc trang phục màu trắng, thân thể cao ngất.

Khí tức ở xung quanh người hắn vô cùng khủng khiếp, uy áp vô cùng vô tận từ trên xuống dưới, giống như một vị thần linh duy ngã độc tôn, khiến người ta không nhịn được muốn quỳ xuống bái lạy.

Điều khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi run sợ chính là hai mắt của nam tử trung niên này thâm trầm như tinh không vậy, một luồng khí tức vô cùng áp lực lan tràn ra ở trong lòng mọi người.

Cảnh này khiến mọi người ở đây đều cúi đầu, không dám nhìn về phía nam tử trung niên này.

- Gào...

Bạch Hổ hét lớn một tiếng, thân thể giống như quái vật khổng lồ đột nhiên nhỏ đi, sau đó nhảy đến trên vai của nam tử trung niên làm nũng, giống như tiểu bằng hữu bị ủy khuất.

Nam tử trung niên khẽ xoa đầu của Bạch Hổ, an ủi:

- Được rồi, ông bạn già, hiện tại không sao rồi.

Giọng điệu Nam Cung Vũ cấp bách thét to:

- Cha cứu con, cha nhanh tới cứu con...

Nam tử trung niên cưng chiều lắc đầu, bấm ra một đạo chỉ quyết nhẹ nhàng điểm một cái về phía Nam Cung Vũ.

Lúc này, Lục Đạo Luân Hồi ngừng vận chuyển, nhưng vòng sáng màu vàng ban đầu lại không có biến mất, vẫn vây khốn Nam Cung Vũ thật chặt.

Giọng điệu Nam Cung Vũ sốt ruột nói:

- Cha, đây là có chuyện gì vậy?

Sắc mặt nam tử trung niên đại biến, kinh ngạc kêu lên:

- Sao có thể như vậy được? Đẳng cấp người thiếu niên này lĩnh ngộ Lục Đạo Luân Hồi đẳng cấp lại có thể tương đồng với cha!

Hắn vừa dứt lời, trong nháy mắt tiếng bàn tán của tất cả mọi người ở đó vang lên.

- Mẹ nó, thiếu niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào, tự nhiên lại có thể lĩnh ngộ Lục Đạo Luân Hồi tới loại cấp bậc như vậy!

- Tôi nghe nói Chúa Tể Lục Đạo phân ra bốn cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, ứng với bốn đẳng cấp vũ trụ lớn.

- Nói cách khác, vũ trụ Vô Cực Chúa Tể Lục Đạo của chúng ta thuộc về Địa cấp sao?

- Không sai, cho dù Chúa Tể Lục Đạo địa cấp ở trụ sở chính của thần tộc Thiên Thánh cũng vô cùng hiếm có, bọn họ đều phải trải qua mấy trăm vạn khổ luyện mới có thể thành công.

- Mấy trăm vạn năm? Anh xác định không có nói sai chứ?

- Không có sai, người có thể trải qua mấy trăm năm vạn trở thành Chúa Tể Lục Đạo Địa cấp đều là yêu nghiệt siêu cấp. Nhưng bọn họ cũng cần hơn ngàn vạn năm mới có khả năng lĩnh ngộ.

- Mẹ nó, như vậy hai mươi tuổi lại lĩnh ngộ là cái quỷ gì?

- Cái này là yêu nghiệt cái thế, không thể nhìn nhận là con người được!

- Cho dù làm người không thỏa đáng, tôi cũng cảm giác không chân thật.

- Ách, vậy anh coi như mình nằm mơ là được!

- ...

Chân mày Vương Hạo hơi nhíu lại, gọi hệ thống hỏi thăm chuyện đẳng cấp thần thông này là thế nào.

Hệ thống đáp lại:

- Thần thông Thần tộc có thể chia làm bốn đẳng cấp lớn, cũng chính là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, trước mắt Lục Đạo Luân Hồi, bàn tay thượng đế của kí chủ đều thuộc về Địa cấp.

Vương Hạo không nhịn được hỏi:

- Vậy nếu là thần thông địa cấp của tôi gặp phải thần thông Thiên cấp sẽ như thế nào?

Hệ thống khinh bỉ nói:

- Nói nhảm, đương nhiên là bị đánh ép, bằng không còn phân cấp cấp làm gì?

Vương Hạo thở dài, rốt cuộc hắn biết mình học kiêu ngạo của ai, hóa ra là bị hệ thống làm hư.

Trong lòng hệ thống chửi ầm lên, tên khốn kiếp này còn có thể có chút mặt mũi nào hay không? Khoa giáo dục của nó là làm thế nào trở thành trùm phản diện, không phải dạy hắn làm thế nào trở thành một tiện nhân không phẩm hạnh!

Vẻ mặt Nguyệt Ly chấn động nhìn Vương Hạo, cảm giác người thiếu niên thần bí này càng lúc càng thần bí, không chỉ nắm giữ thánh thể Thuần Dương, còn lĩnh ngộ Lục Đạo Luân Hồi Địa cấp, đáng kinh ngạc nhất chính là, vòng tuổi của hắn mới là hai mươi tuổi.

Vẻ mặt Vô Cực Thất Tinh biến đổi, không nhịn được bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau.

Bọn họ phát hiện người thiếu niên này thật sự quá kinh khủng, giao tiếp với hắn khiến trái tim bọn họ không chịu nổi nữa!

Nam tử trung niên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, ôm quyền nói:

- Tôi là tộc trưởng thần tộc Thiên Thánh ở vũ trụ Vô Cực, Nam Cung Thiên, xin hỏi các hạ là ai?

- Ông quan tâm tôi là ai làm gì!

Vương Hạo hầm hừ kêu lên:

- Mọi người cùng là Chúa Tể Lục Đạo Địa cấp, nhưng ông lại có thể trắng trợn dừng Lục Đạo Luân Hồi của tôi lại,điều này có phải quá kiêu ngạo hay không a?

Tất cả mọi người ở đó đều xấu hổ, hiện tại rốt cuộc là ai đang kiêu ngạo, trong lòng người này sẽ không có chút xấu hổ nào sao?

Hai mắt của Nam Cung Thiên lóe ra một tia sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nói:

- Nếu như hôm nay các hạ không nói rõ ràng, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí.

- Ào ào...

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó lại bàn tán xôn xao.

- Chúa Tể Lục Đạo là muốn động thủ sao?

- Nói nhảm, một núi không thể chưa hai hổ, hai Chúa Tể Lục Đạo Địa cấp nhất định phải chết một người.

- Thiếu niên này không phải là xong đời rồi sao!

- Nói nhảm, thiếu niên này khẳng định chết, cho dù hai người đều là Chúa Tể Lục Đạo Địa cấp, nhưng tu vi bày ra đó.

- Không sai, Nam Cung Thiên lại là cao thủ đứng thứ hai trong vũ trụ Vô Cực, thiếu niên này tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn!

- Sai, hiện tại người đứng đầu vũ trụ đã chết, Nam Cung Thiên chính là đệ nhất cao thủ.

- Thiếu niên này không phải bại ở trên phương diện thiên phú, mà thua ở trên thời gian.

- Không sai, chỉ cần cho thiếu niên này thời gian trăm năm, vậy Nam Cung Thiên chắc chắn sẽ thất bại.

- Đáng tiếc, Nam Cung Thiên sẽ không chờ hắn trăm năm, nhất định sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc!

- Lần này vị thiếu niên này không có cơ hội lật ngược lại tình hình, thật đúng là quá đáng tiếc.

- ...

Trong nháy mắt Vô Cực Thất Tinh lại vui mừng, cảm giác mình thật giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, một hồi vui mừng bất ngờ, một hồi sợ hãi.

Tuy nhiên, bọn họ tin tưởng chỉ cần Nam Cung Thiên ra tay, như vậy Vương Hạo hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tuyệt đối không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Dù sao tu vi của hai người chênh lệch thật sự quá lớn, Vương Hạo căn bản không có bất kỳ khả năng lật ngược tình thế nào.

Vương Hạo bấm ra một đạo chỉ quyết, sau đó vù một tiếng chắp hai tay lại trước ngực, lại cười nói:

- Không khách khí với tôi sao? Vậy phải xem anh có thể tiếp được một chiêu này của tôi hay không.

Tinh thần tất cả mọi người ở đó lập tức dâng cao, ánh mắt chăm chú nhìn vào Vương Hạo.

Mấy chuyện vừa trải qua khiến tất cả bọn họ đều phát hiện, mỗi khi mọi người nhận định Vương Hạo hẳn phải chết không thể nghi ngờ, người này luôn có thể lật ngược nội dung vở kịch giống như là kỳ tích vậy.

Hiện tại nếu Vương Hạo dám nói ra lời như vậy, lẽ nào hắn còn có thủ đoạn gì khác để đối phó với Nam Cung Thiên sao?

Đúng lúc này, từng khí tức lạnh lẽo từ trong cơ thể của Vương Hạo phóng thích ra ngoài, khiến cho mọi người ở đây không nhịn được rùng mình một cái, chẳng biết tại sao trong lòng có một dự cảm không tốt.

Đồng tử của Nam Cung Thiên chợt co lại, thét to:

- Tiểu tử mau dừng tay, nếu như cậu hủy Lục Đạo Luân Hồi, vậy quỷ hồn trong Lục Đạo Luân Hồi nhất định sẽ gây hại cho nhân gian, hơn nữa nếu như Lục Đạo Luân Hồi bị hủy, thần thông của cậu cũng lại vô dụng.

- Vô dụng hay không cũng chẳng sao, dù sao thần thông của tôi lại không phải chỉ có một Lục Đạo Luân Hồi, có gì phải sợ chứ!

Khóe miệng Vương Hạo cong lên hiện ra một nụ cười mỉm, sau đó hét lớn một tiếng nói:

- Nhân danh Chúa Tể Lục Đạo của tôi, Lục Đạo Luân Hồi phát nổ nhân gian!

- Mẹ nó!

Tất cả mọi người ở đó chợt đồng loạt chửi một tiếng thô tục, vốn tưởng rằng có gì đặc sắc để nhìn, ai biết tên khốn kiếp này lại muốn phát nổ Lục Đạo Luân Hồi.

Đồng thời, tất cả mọi người cũng cảm giác ngày hôm nay mình ra cửa nhất định là không coi ngày, mới có thể gặp được loại một Lục Đạo Luân Hồi bị điên nói một lời không hợp này lại phát nổ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.