- Chúa Tể Lục Đạo!
Tất cả mọi người ở đó kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó tất cả đều nhìn Vương Hạo với ánh mắt bội phục.
- Tiểu tử này thật giỏi! Lại dám tự xưng là Chúa Tể Lục Đạo!
- Có ý gì?
- Nam Cung Vũ là con trai của Lục Đạo, tiểu tử này đã nói hắn là Chúa Tể Lục Đạo, như này đã hiểu rồi chứ!
- Mẹ nó, tôi hiểu được, tiểu tử này nói mình là cha của Nam Cung Vũ!
- Tiểu tử này có phiền toái rồi, Nam Cung Vũ nhất định sẽ băm thây hắn thành vạn đoạn.
- Nếu chẳng may tiểu tử này thật sự là Chúa Tể Lục Đạo thì sao?
- Chúa tể cái rắm, anh đã thấy Chúa Tể Lục Đạo nào mới hai mươi tuổi chưa?
- Đó không phải là nói tiểu tử này nói phét sao.
- Đơn giản là hỏa tiễn lợi hại bắn lên vũ trụ, còn là vé một chiều, cũng thật sượng mặt...
- ...
Vẻ mặt Nam Cung Vũ âm u lạnh lẽo đáng sợ, giận dữ hét:
- Bạch Hổ, không cần giết chết hắn, bản thiếu muốn hành hạ hắn, khiến cho hắn muốn sống không được...
- Gào...
Bạch Hổ ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, lấy khí thế khủng khiếp như dời núi lấp biển nhào tới.
Vẻ mặt Vương Hạo vô tội nhìn về phía Nguyệt Ly.
- Tôi nói tôi không có nói láo, cô tin không?
Nguyệt Ly quyết đoán lắc đầu, biểu thị mình không tin.
- Thôi đi, sự thực chứng minh tất cả!
Vương Hạo thở dài, sau đó nghiêm sắc mặt, dùng sức điểm một cái về phía Bạch Hổ.
- Thần thông đạo Súc Sinh, Vạn Thú Vương Ấn!
- Ầm ầm ầm...
Lúc này, thiên địa phong vân biến sắc, sấm chớp rền vang điếc tai nhức óc.
Đồng thời, từng tiên khí nhanh chóng tập trung đến phía sau lưng của Vương Hạo, hình thành một chữ “Vương” màu vàng, phía trên phát ra khí tức khiến cho yêu thú ở đây đều nằm rạp trên mặt đất.
Bạch Hổ cũng đột nhiên ngừng lại, cung kính gập chân trước, giống như đang quỳ lạy vậy.
Giờ phút này, tất cả mọi người ở đó hoàn toàn sôi trào.
- Làm sao có khả năng!
- Đây là thần thông Vạn Thú Vạn Ân trong sáu đạo, một ấn ra yêu thú đều thuần phục!
- Có thể lĩnh ngộ thần thông của đạo Súc Sinh, điều này cũng có nghĩa là tiểu tử này biết ít lĩnh ngộ ít nhất bốn môn thần thông.
- Lẽ nào hắn thật đúng là Chúa Tể Lục Đạo?
- Không có khả năng, tôi du lịch vũ trụ hơn ba trăm năm, nhưng chưa từng nghe nói có người nào mới hai mươi tuổi lại lĩnh ngộ được Lục Đạo Luân Hồi.
- Ai bảo không chứ? Mọi người vẫn cứ chờ xe đi, tiểu tử này rất thần bí, xem ra cũng không phải là người bình thường.
- Không sai, mọi người xem tiếp đi!
- ...
Tiểu Bạch ngồi ở trên vai của Vương Hạo, vẻ mặt mờ mịt, vì sao nó không có cảm giác gì? Lẽ nào nó đáng yêu tới mức có thể không cần để ý tới Vạn Thú Vương Ấn sao?
Mắt hạnh của Nguyệt Ly lóe ra ánh sáng chấn động, cô phát hiện thiếu niên này thật sự quá thần bí, trên thân thật sự giống như một bảo tàng lớn, khiến người ta muốn không ngừng đào bới.
- Tại sao có thể như vậy được?
Trên trán của Vô Cực Thất Tinh lấm tấm mồ hôi lạnh, lúc này đây không quan tâm Vương Hạo có phải là Chúa Tể Lục Đạo hay không, nhưng hắn là thần tộc Thiên Thánh, về điểm này tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Mà thần tộc Thiên Thánh ở vũ trụ Vô Cực chính là thế lực lớn siêu cấp, đắc tội bọn họ không thể nghi ngờ chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ!
Lão nhị Thiên Tuyền nuốt nước miếng nói:
- Lão đại, tôi thấy chúng ta vẫn nên đi tới vũ trụ khác tránh né một chút đi? Chúng ta lại không đắc tội nổi thần tộc Thiên Thánh này đâu!
Lão đại Thiên Xu suy nghĩ một chút nói:
- Không cần vội, thiếu niên này mặc dù là thần tộc Thiên Thánh, nhưng hắn đắc tội thiếu tộc trưởng của thần tộc Thiên Thánh, chỉ sợ sẽ không có kết quả gì tốt.
Mấy người còn lại tán thành gật một cái, cảm giác lão đại nói có đạo lý.
Phải biết rằng, vị Nam Cung Vũ này là thiếu tộc trưởng nổi tiếng lòng dạ hẹp hòi, đắc tội hắn chẳng khác nào đã bước nửa bước vào Lục Đạo Luân Hồi.
- Hừ!
Nam Cung Vũ hừ lạnh một tiếng nói:
- Anh đã là người trong thần tộc Thiên Thánh, vậy còn không mau quỳ xuống bái kiến thiếu tộc trưởng!
- Mẹ nó!
Vương Hạo chợt chửi một tiếng thô tục nói:
- Lão tử thấy qua rất nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua loại người vô liêm sỉ như anh!
Trên trán của Nguyệt Ly dâng lên từng vạch đen, trong lòng điên cuồng phỉ nhổ, Nam Cung Vũ này không biết xấu hổ nhưng so với người nào đó quả thực lại kém xa vạn dặm có được không?
Vẻ mặt Nam Cung Vũ âm u lạnh lẽo, nói:
- Bạch Hổ, đi tới xé xác hắn cho bản thiếu, bản thiếu muốn nói cho tất cả mọi người biết, người không nghe mệnh lệnh của thiếu tộc trưởng sẽ có số phận cuối cùng thế nào.
Bạch Hổ nhíu mày lại, trầm giọng nói:
- Người này có Vạn Thú Vương Ấn, tôi không có cách nào ra tay với hắn!
- Vậy bản thiếu lại đánh nát nó là được!
Nam Cung Vũ hất đầu, bấm ra một đạo chỉ quyết, dùng sức điểm xuống chữ “Vương” màu vàng kia.
- Đần độn, đều quỳ xuống cho tôi!
Vương Hạo nghiêm túc quát một tiếng, trong nháy mắt một khí tức tuyệt đối mạnh mẽ bạo phát ra, nhất là trên trán lại có thể hiện ra hiện một chữ “Lục” màu vàng.
Đồng tử của Nam Cung Vũ chợt co lại, một áp chế tuyệt đối đến từ sâu bên trong linh hồn lập tức xông lên đầu, khiến cho hắn chậm rãi gập hai đầu gối, cuối cùng quỳ xuống mặt đất.
- Chúa Tể Lục Đạo!!
Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều hít vào một hơi lạnh, lại không có người nào dám chất vấn thân phận Chúa Tể Lục Đạo của Vương Hạo nữa.
Nguyệt Ly che miệng kinh ngạc kêu lên:
- Hắn lại có thể thật sự là Chúa Tể Lục Đạo, ông trời của tôi ơi!
Hai mắt của Nam Cung Vũ trợn tròn, thét to:
- Không có khả năng, anh làm sao có khả năng lĩnh ngộ Lục Đạo Luân Hồi được?
- Thật đúng là lắm lời!
Vương Hạo bĩu môi, bấm ra một đạo chỉ quyết, nhẹ nhàng điểm một cái về phía Nam Cung Vũ.
- Tôi nhân danh Chúa Tể Lục Đạo, ban thưởng cho anh tiến vào đạo Súc Sinh, kiếp sau làm một con lợn mẹ vui sướng!
Tất cả mọi người ở đó hoảng sợ nhìn Vương Hạo, sau đó không tự chủ lui ra phía sau hai bước.
Cảm giác trình độ bụng dạ thâm hiểm của vị Chúa Tể Lục Đạo này quả thực khiến người ta sởn tóc gáy!
Đường đường là con trai của Lục Đạo lại có thể bị đưa vào đạo Súc Sinh, còn làm một con lợn mẹ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ăn xong sinh lợn nhỏ, trình độ mất trí này quả thực khiến cho người ta giận sôi gan!
- Không cần, cha cứu mạng!
Nam Cung Vũ hoảng sợ kêu to, hắn lại là con trai của Lục Đạo cao cao tại thượng, làm sao có thể đi làm súc sinh? Còn là lợn mẹ!
Chợt một vòng sáng màu vàng đã bao quanh Nam Cung Vũ, rõ ràng trình tự Lục Đạo Luân Hồi chuyển thế đã được khởi động.
Bạch Hổ vội vàng mở miệng nói:
- Vị Chúa Tể Lục Đạo này, mọi người đều là người một nhà, không cần thiết phải làm căng như vậy chứ?
Vương Hạo liếc mắt nhìn Bạch Hổ, thản nhiên nói:
- Anh cũng muốn đi làm con lợn mẹ vui sướng sao?
Bạch Hổ sợ liên tục lắc đầu, sau đó lui về một bên không dám ở thả một câu.
Đồng thời, Bạch Hổ cũng tự mình an ủi, không phải nó sợ Vương Hạo, mà Vương Hạo có thân phận của Chúa Tể Lục Đạo gia tăng, có thể trăm phần trăm áp chế nó, cho nên nó mới không có cách nào làm gì được Vương Hạo.
Đúng lúc này, một tiếng cười lớn hào sảng vang lên.
- Ha ha, thần tộc Thiên Thánh tôi lại xuất hiện một vị Chúa Tể Lục Đạo, còn là một thiếu niên thiên tài, thật đúng là đáng mừng, chẳng qua cũng không cần thiết chơi lớn như vậy? Nếu như con trai tôi có chỗ nào đắc tội, tôi dẫn hắn tới xin lỗi tiểu hữu có được không?
Tất cả mọi người ở đó vô cùng kinh ngạc, bọn họ không cần nghĩ cũng biết người này nhất định là cha của Nam Cung Vũ, vị Chúa Tể Lục Đạo kia đã tới!
Chẳng qua không biết vị thiếu niên Chúa Tể Lục Đạo này có thể cho mặt mũi đối phương hay không?
Nghĩ tới đây, ánh mắt tất cả mọi người có mặt ở đó đều rơi vào trên thân của Vương Hạo...