Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 809: Chương 809: Tuyệt đối không thể thiệt




Vũ trụ Vô Cực.

Thiên Âu Tinh.

Núi lở đất nứt, giống như thế giới diệt vong đến sớm.

Trên bầu trời có sấm sét vô tận chiếm giữ, uy áp tràn ngập đột nhiên hạ xuống, giống như mười vạn ngọn núi lớn từ trên chín tầng trời hạ xuống nhân gian.

Không ít người không chịu nổi cổ uy áp này, sắc mặt tái nhợt trực tiếp quỳ xuống.

Đúng lúc này, một tiếng cười lớn vang lên.

- Ha ha, nếu Nam Cung Vũ tôi đã tự mình ra tay, làm gì còn cần người khác hỗ trợ nữa...

- CMN, đây là khinh thường tôi mà!

Vương Hạo lập tức mất hứng, hầm hừ nói:

- Nếu không kiếm được tiền, vậy tôi đây lại kiếm một danh tiếng, tớilàm một anh hùng cứu mỹ nhân được, dù sao tuyệt đối không thể thiệt.

Trên gương mặt xinh đẹp thản nhiên của Nguyệt Ly dâng lên một vạch đen, cảm giác tiểu tử này chính là một gian thương không lợi không dậy sớm nổi.

- Gào...

Đúng lúc này, một tiếng thú gào thét kinh thiên vang lên.

Chỉ thấy móng lớn trên trời cao phá vỡ sấm sét vô bờ bến, sau đó một con Bạch Hổ cực lớn chậm rãi hiện ra.

Thể tích của nó khổng lồ giống như núi cao vậy, khiến cho tất cả sinh vật trên Thiên Âu Tinh nằm rạp trên mặt đất.

Đặc biệt là ánh mắt tràn ngập giết chóc của Bạch Hổ này, nhìn tất cả mọi sinh linh trên thế gian bằng nửa con mắt, làm cho cả thiên địa cũng bị run rẩy.

Vương Hạo hiếu kỳ quan sát con Bạch Hổ vô cùng khổng lồ này, từng đạo thần quang quấn ở xung quanh người, hai tay, hai chân to khỏe như núi non vậy, trong không trung có từng đợt chấn động phát ra, giống như toàn bộ thiên địa cũng không có cách nào chống đỡ được trước uy áp nó phát ra.

Tiểu Bạch vỗ nhẹ vào ngực, thở phào nhẹ nhõm nói:

- Thật may thỏ bảo bảo tôi không đủ cho nó nhét kẽ răng, chắc hẳn xem như an toàn.

Vẻ mặt Vương Hạo ghét bỏ nói:

- Thỏ, cậu lại nắm giữ thân vàng vô địch, sợ một lông!

Tiểu Bạch chợt nhớ tới, vẻ mặt hưng phấn nói:

- Đúng vậy, thỏ bảo bảo tôi đã khác hẳn ngày xưa...

Vương Hạo vô tình công kích nói:

- Nếu như cậu được ăn, không chết được, vậy chỉ có thể từ nơi đó đi ra...

Tiểu Bạch đột nhiên dừng lại, sau đó liên tục lắc đầu, biểu thị mình kiên quyết không đi ra từ nơi đó, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy mình từ nơi đó bị tống ra.

- Ầm ầm ầm...

Đúng lúc này, lại có một tiếng nổ lớn chợt vang lên.

Chỉ thấy một tia sét bổ trúng đầu của Bạch Hổ, một thiếu niên mặc áo đen, thân thể cao ngất xuất hiện.

Trên mặt hắn hiện ra một nụ cười tự tin, giống như tất cả thế gian đều nằm trong lòng bàn tay của hắn vậy.

Nhất là toàn thân phát ra khí tức quý tộc, càng làm cho người ta có kích động muốn quỳ lạy.

Đồng tử của Vô Cực Thất Tinh chợt co lại, kinh ngạc kêu lên:

- Con của Lục Đạo, Nam Cung Vũ, còn có lãnh chủ đạo Súc Sinh, thần thú Bạch Hổ!

Bọn họ vừa dứt lời, lập tức vang lên tiếng bàn tán của tất cả mọi người ở đó.

- Lại là con trai của Lục Đạo, Nam Cung Vũ, hắn tới Thiên Âu Tinh làm gì?

- Hắn đến vì Nguyệt Ly, có người nói Nam Cung Vũ lần đầu tiên nhìn thấy Nguyệt Ly, lại thề kiếp này không phải cô ấy sẽ không cưới.

- Mẹ nó, Nguyệt Ly lại là thánh thể Băng Linh trong truyền thuyết, Nam Cung Vũ này không sợ bị đông chết à!

- Có lẽ đây chính là tình yêu! Dù sao tôi không thể nghiệm qua.

- Thánh thể Băng Linh là người không thể động vào, nhưng chỉ cần tản ra lực hàn băng trong cơ thể, lại có thể khôi phục bình thường.

- Không thể như vậy được, Nguyệt Ly tuyệt đối sẽ không đáp ứng loại yêu cầu này.

- Không sai, nếu như tản đi lực lượng hàn băng, vậy Nguyệt Ly lại bị phế.

- Cho nên Nam Cung Vũ thẹn quá thành giận, lại dự định bắt Nguyệt Ly, sau đó mạnh mẽ tản đi lực lượng hàn băng này.

- Má nó, tôi vốn tưởng rằng đây là một câu chuyện tình yêu, kết quả lại trở thành đại thiếu hoàn khố hành hạ mỹ nhân băng.

- Ai nói không phải chứ? Hiện tại Nam Cung Vũ dẫn theo thần thú Bạch Hổ đến, vậy Nguyệt Ly xong đời rồi.

- ...

- Con trai của Lục Đạo?

Vẻ mặt Vương Hạo nghi ngờ, không nhịn được hỏi:

- Chị Nguyệt Ly, tôi từng nghe nói về con trai của Thiên, nhưng con trai của Lục Đạo lại có ý gì vậy?

Sắc mặt của Nguyệt Ly nghiêm trọng nói:

- Con trai của Lục Đạo chính là con trai của Chúa Tể Lục Đạo, cũng là thiếu tộc trưởng của thần tộc Thiên Thánh.

- Thần tộc Thiên Thánh?

Vẻ mặt Vương Hạo bất ngờ.

- Vũ trụ Vô Cực cũng có thần tộc Thiên Thánh sao?

Nguyệt Ly nghi ngờ nói:

- Sao vậy? Có vấn đề gì không?

Vương Hạo lắc đầu, hỏi thăm hệ thống xem có chuyện gì xảy ra.

Hệ thống đáp lại:

- Mỗi một vũ trụ từ sinh ra ban đầu lại tồn tại Lục Đạo Luân Hồi, nhưng chủ nhân của Lục Đạo Luân Hồi chỉ có một, ai cũng muốn làm Chúa Tể Lục Đạo quyền uy nhất, thần tộc Thiên Thánh thất bại lại bắt đầu di cư tới vũ trụ khác.

Vương Hạo không hiểu hỏi:

- Bọn họ cũng không phải là người trong vũ trụ này, pháp tắc vũ trụ làm sao có thể công nhận bọn họ làm Chúa Tể Lục Đạo được?

Hệ thống hỏi ngược lại:

- Lẽ nào kí chủ không có nghe nói qua, có tiền có thể sai khiến được quỷ ma sao? Chỉ cần mang cho một ít tinh thạch pháp tắc, như vậy chuẩn bị một bản chứng nhận thân phận của vũ trụ cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

- Mẹ nó, còn có thể chơi như vậy sao!

Vương Hạo khiếp sợ tới mức ngây người, đây quả thực là trắng trợn đút lót rồi!

Hệ thống nói:

- Đương nhiên có thể, anh không cảm thấy như vậy rất có lời sao?

Vương Hạo suy nghĩ một lát, cảm giác buôn bán này còn thật sự không bị thiệt, không chỉ có có thể nhận được tinh thạch pháp tắc khiến cho vũ trụ tiến hóa, còn có thể thu hoạch một nhóm cường giả thần tộc Thiên Thánh, đây quả thực là một mũi tên bắn trúng hai con chim!

Đúng lúc này, giọng nói âm u lạnh lẽo của Nam Cung Vũ truyền đến.

- Nguyệt Ly, nhanh theo anh về nhà, bằng không đừng trách bản thiếu không khách khí.

- Nam Cung Vũ, anh thật sự cho rằng đã ăn chắc được tôi sao?

Nguyệt Ly hừ lạnh một tiếng, một đạo hàn khí khủng khiếp trong nháy mắt cuốn ra tất cả mọi người ở đó.

Thương nhân xung quanh căn bản không chịu nổi hàn khí kia, tất cả đều lui ra phía sau hơn một nghìn thước mới có khả năng bảo toàn tính mạng.

Nhưng một lát sau, tất cả mọi người lại chấn động, chỉ thấy Vương Hạo đứng ở Nguyệt Ly bên cạnh lại giống như không có sao cả.

Vương Hạo sờ sờ mặt, hiếu kỳ hỏi:

- Tất cả đều nhìn tôi như vậy làm gì? Lẽ nào tôi lại trở nên đẹp trai hơn sao?

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều ném ánh mắt khi dễ tới, sau đó tiếng bàn luận vang lên.

- Đây là có chuyện gì? Tiểu tử này làm sao có thể chịu được loại hàn khí cấp bậc như vậy?

- Tôi từng nghe về một lời đồn đại, chỉ có thánh thể Thuần Dương dám cưới thánh thể Băng Linh.

- Lẽ nào tiểu tử này là thánh thể Thuần Dương?

- Rất có thể, nếu không, không có cách nào giải thích được vì sao hắn có thể đứng ở bên cạnh Nguyệt Ly.

- Không phải là có khả năng, mà khẳng định là như vậy, tiểu tử này nhất định là thánh thể Thuần Dương.

- Không sai, Thiên Đạo vũ trụ Địa cấp cũng không dám động tới Nguyệt Ly, hiện tại tiểu tử này mới là tu vi Vũ Thần, nếu hắn không phải là thánh thể Thuần Dương, đánh chết tôi cũng không tin.

- Thánh thể Thuần Dương lại là thể chất trong truyền thuyết, đó là thể chất có thể vượt qua đứng đầu vũ trụ đấy!

- Vượt qua lại thế nào, có thể sống sót hay không còn không biết đâu.

- Không sai, tôi cảm giác Nam Cung Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cho tiểu tử này.

- Nói nhảm, anh sẽ bỏ qua một nam nhân có năng lực nhớ thương vợ của anh sao?

- Nói vậy không sai, nhất là tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống như người tốt, đặc biệt giống như lão Vương nhà bên cạnh.

- Nếu như không có Bạch Hổ, tiểu tử này còn có cơ hội sống sót, hiện tại thì không hay rồi.

- Thật đúng là quá đáng buồn, yêu nghiệt siêu cấp còn chưa bắt đầu truyền kỳ của mình, lại kết thúc như vậy.

- Chuyện này nói cho chúng ta biết, thiên phú cho dù tốt cũng kém hơn một người cha tốt.

- ...

Nguyệt Ly vô cùng khiếp sợ nhìn Vương Hạo, cô thật sự không nghĩ tới, tên lưu manh thối tha này sẽ là thánh thể Thuần Dương, khắc tinh đã định trong số mệnh của cô.

Vẻ mặt Nam Cung Vũ âm u lạnh lẽo nói:

- Bạch Hổ, giết tên khốn kiếp này cho bản thiếu.

- Gào...

Bạch Hổ ngửa đầu hét lớn một tiếng, thiên địa trong nháy mắt chấn động mãnh liệt.

Sắc mặt của Nguyệt Ly biến đổi, nhìn về phía Vương Hạo kêu lên:

- Đi nhanh một chút!

Vô Cực Thất Tinh hả hê, cười trên nỗi đau của người khác, đại họa trong lòng của bọn họ xem như đãhoàn toàn được tiêu trừ.

Vương Hạo không chút hoang mang bấm ra một đạo chỉ quyết, trêu đùa:

- Sử dụng lãnh chủ của đạo Súc Sinh tới công kích Chúa Tể Lục Đạo, thật mệ cho anh nghĩ ra được chuyện này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.