Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 808: Chương 808: Trùng hợp như vậy sao?




Vũ trụ Vô Cực.

Thiên Âu Tinh.

Một tinh cầu được các thương nhân thích nhất.

Bởi vì nơi này là một trung tâm giao dịch vô cùng khổng lồ của vũ trụ.

- Ngao. . .

Đúng lúc này, một tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa.

Các sinh mạng trên Thiên Âu Tinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con Tổ Long có chiều dài vạn mét phát ra một tiếng rồng ngâm, sau đó biến thành một thanh kiếm lớn màu vàng rơi vào trong tay của Vương Hạo.

Nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, ánh mắt thương nhân trên Thiên Âu Tinh chợt sáng lên, tất cả đều tiến lên lôi kéo làm quen.

- Vị tiểu huynh đệ này, cậu tới Thiên Âu Tinh là du ngoạn hay là buôn bán vậy?

- Tiểu huynh đệ, lão ca nói cho cậu biết, trên Thiên Âu Tinh có rất nhiều kẻ lừa đảo, gian thương càng nhiều hơn, nếu như cậu muốn bán kiếm, vậy nhất định phải tìm lão ca, lão ra là thành thật nhất.

- Tiểu huynh đệ, đừng nghe bọn họ, thanh kiếm này của anh có kiếm hồn, chính là hàng thượng đẳng, bán cho Thiên Kiếm Các của tôi, lúc này mới không tính là thiệt thòi.

- Tiểu huynh đệ, cậu có thể đi hỏi thăm một chút, cái giá tôi đưa ra đã rất tốt rồi. . .

- . . .

Vương Hạo không để ý đến những gian thương này, hắn cẩn thận cảm ứng năng lượng phát ra từ trên tinh cầu này.

Đây là một loại năng lượng càng cường đại hơn linh khí, hấp thu cũng đặc biệt dễ dàng.

Âm thanh của hệ thống vang lên.

- Đây là tiên khí, cao hơn linh khí một cấp, tiêu chuẩn của vũ trụ Địa cấp.

Vương Hạo bừng tỉnh gật một cái, trong nháy mắt hiểu rõ tại sao những sinh mạng vũ trụ cấp thấp muốn chạy đến vũ trụ cao cấp, hóa ra là vì tiên khí.

Tiểu Bạch đứng ở trên vai của Vương Hạo, hiếu kỳ nhìn những gian thương này, gì mà cóc ba chân, rùa mọc cánh, chó ba đầu. . .

Dù sao hình thù kỳ quái, loại hình nào cũng có, nhưng tất cả đều không có đáng yêu như nó.

Đúng lúc này, một luồng khí lạnh kéo tới, khiến người ta có cảm giác như rơi vào trong hầm băng.

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp thân mặc sơmi ngắn tay màu trắng, dưới mặc một cái váy màu xanh lam lạnh lùng đi về phía hắn.

Cho dù cô ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng đẹp tới mức khiến người ta không chịu nổi, còn có dáng người cực kỳ tiêu chuẩn.

Nhất là hai cặp chân dài trắng nõn mười phần gợi cảm phía dưới chiếc váy màu lam càng làm cho ánh mắt Vương Hạo nhất thời sáng lên.

- Ái chà, đều nói nữ nhân có đẹp hay không, đầu tiên phải nhìn bắp đùi, hai cái chân dài cực phẩm này cũng đủ cho tôi có thể chơi một năm!

Vương Hạo lẳng lơ lắc đầu, ngồi đợi vị mỹ nữ đầy mị lực này tới cửa chủ động thuyết phục hắn.

Một con cóc ba chân cười to nói:

- Tôi nói này tiểu huynh đệ, cậu lại còn chơi một năm? Tôi cho cậu biết, cậu có thể động một cái mà không chết đã không tệ rồi!

Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:

- Có ý gì?

Cóc ba chân cười nói:

- Nữ tử này tên là Nguyệt Ly, là thánh thể băng linh trong truyền thuyết, thân thể được gọi là vô cùng lạnh lão, cho dù là Thiên Đạo vũ trụ Địa cấp động một cái, cũng sẽ tàn phế một cánh tay, cậu cảm thấy cậu có thể chống đỡ được mấy giây a?

- Mẹ nó!

Vương Hạo chợt chửi một tiếng thô tục, cảm giác lần này xem như là mình đi mất công.

Mỹ nhân này đẹp thì đẹp, nhưng lại là một khối băng, không thể làm gì, thật đúng là quá đáng tiếc.

Trong nháy mắt tai thỏ Tiểu Bạch rũ xuống, cảm giác lần này không có cà rốt tiến vào túi rồi.

Đúng lúc này, Nguyệt Ly đi tới trước mặt Vương Hạo, mặt không biến đổi nói:

- Tôi coi trọng kiếm của anh, anh bán hay không?

- Không bán!

Vương Hạo quyết đoán lắc đầu.

- Vậy quấy rầy rồi!

Nguyệt Ly khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Vương Hạo há hốc mồm, vị này khó tránh khỏi quá dứt khoát đi? Đã nói rõ là bị mị lực của hắn thuyết phục mà? Như vậy chính là đánh vào mặt đấy? Lẽ nào khối băng này dự định chơi lạt mềm buộc chặt?

Tuy nhiên, hắn lại thích vậy!

- Vị tiểu thư này, cô chờ một chút!

Vương Hạo vội vàng gọi Nguyệt Ly lại.

- Buôn bán không được nhân nghĩa còn, mọi người ngồi xuống ăn một bữa cơm thì thế nào?

Nguyệt Ly hơi nhíu mày nói:

- Tôi bị người đuổi giết, không muốn liên lụy tới người khác.

- Trùng hợp như vậy sao?

Vương Hạo hứng thú.

- Tôi cũng bị người đuổi giết!

Mọi người xung quanh trợn mắt hốc mồm nhìn Vương Hạo, cảm giác tiểu tử này thật không biết xấu hổ, làm gì có người như làm quen với con gái như vậy chứ?

Nguyệt Ly hừ lạnh nói:

- Hừ, lại là một kẻ vô sỉ lưu manh, lẽ nào các người thật sự cho rằng hiện tại nữ nhân đều rất tùy tiện sao?

Cô vừa dứt lời, một tiếng gầm thét giận dữ vang lên.

- Tiểu tử thối, tôi xem cậu chạy đi đâu!

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vô Cực Thất Tinh từ trên cao hạ xuống, vẻ mặt tức giận đánh về phía Vương Hạo.

- Ào ào. . .

Nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó bắt đầu xôn xao bàn tán.

- Mẹ nó, tiểu tử này thật sự bị đuổi giết à!

- Tôi vốn cho rằng mình gặp phải tình thánh, ai biết lại gặp phải một tên đoản mệnh quỷ.

- Đây là Vô Cực Thất Tinh, là cường đạo có tiếng, bị bọn họ để mắt tới không có một người nào may mắn tránh khỏi.

- Không sai, nhất là Thất Tinh hợp nhất của bọn họ còn có thể chiến đấu được với Chí Tôn Địa cấp.

- Tiểu tử này làm sao có thể trêu chọc Vô Cực Thất Tinh, đây quả thực là ông cụ uống thạch tín ngại mạng dài!

- Mọi người mau tránh ra, keo thành cá trong chậu bị vạ lây!

- . . .

Giọng điệu Vương Hạo khó chịu nói:

- Ôi này, nữ nhân bây giờ thật đúng là quá tự luyến, lẽ nào các cô thật sự cho rằng nam nhân trong thiên hạ đều sẽ xoay quanh các cô sao?

Gương mặt Nguyệt Ly ửng đỏ, vội vàng xin lỗi:

- Thật ngại quá, là tôi trách oan anh!

Vương Hạo được lý không tha người, bộ dạng hiểu rõ chân tướng.

- Tôi nói này tiểu thư, không biết là cô coi trọng tôi, cho nên kiếm cớ tới mua kiếm, hay tiết lộ mình bị truy sát, là muốn tôi tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó cô thuận thế lấy thân báo đáp.

- Cô. . .

Trong nháy mắt vẻ mặt Nguyệt Ly lạnh xuống, một luồng khí lạnh lập tức cuốn ra tất cả mọi người ở đó.

Tất cả mọi người ở đó xấu hổ, cảm giác Nguyệt Ly cũng không có nói oan uổng cho tiểu tử này, đây là một tên lưu manh không biết xấu hổ, còn là loại đặc biệt tự luyến nữa.

- Ô ô. . .

Đúng lúc này, một tiếng kèn du dương vang lên ở trong thiên địa, hoàn toàn che giấu các tiếng động trong thiên địa.

- Ầm ầm ầm. . .

Đồng thời, vô số đợt sấm sét rít gào ra, hóa thành Lôi Long chạy ở phía chân trời, chiếu sáng toàn bộ trời cao.

- Đây là. . .

Đồng tử của Vô Cực Thất Tinh chợt co lại, vội vàng dừng công kích về phía Vương Hạo, vẻ mặt đề phòng nhìn lên trên không trung.

- Ầm ầm ầm. . .

Đột nhiên, lại một tiếng nổ lớn vang lên, chỉ thấy trên bầu trời có một cái móng vuốt cực lớn lộ ra, mặt đất mênh mông lập tức bị run rẩy, từng vết nứt dữ tợn không ngừng lan tràn ra.

Vương Hạo trợn mắt hốc mồm nhìn cái móng lớn giống như trụ chống trời, hắn không biết đây là yêu quái gì, nhưng lại một cái móng vuốt này lại còn dài hơn cả Tổ Long với chiều dài vạn mét, nhất là phía trên tập trung uy áp khủng khiếp, càng có thể đánh nát trời cao.

Vương Hạo ngơ ngác hỏi:

- Vị tiểu thư Nguyệt Ly, đó không phải là người đuổi giết cô chứ?

Hai mắt Nguyệt Ly lóe ra một tia sáng lạnh lẽo.

- Anh nói đúng rồi, bọn họ chính là người đuổi giết tôi!

- Cô còn lợi hại hơn cả tôi!

Vương Hạo cho Nguyệt Ly một ngón tay cái, sau đó nhìn về phía không trung hét lớn:

- Ai đó ơi, tôi có thể hỏi một chút không? Nếu như giúp các người bắt chị Nguyệt Ly này, sẽ có thưởng hay không vậy?

- Phụt. . .

Tất cả mọi người ở đó lập tức phỉ nhỏ, đây tuyệt đối là người vô sỉ có một trong hai trong số những người bọn họ gặp được. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.