Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 807: Chương 807: Lương tâm của anh sẽ không đau sao?




- Ầm ầm ầm. . .

Trong vũ trụ tối tăm, hai năng lượng khủng khiếp nhanh chóng va chạm, tiếng nổ kinh thiên chấn động không trung, dâng lên từng đợt chấn động.

Vương Hạo giơ Tiểu Bạch chống đỡ công kích của Vô Cực Thất Tinh, phát hiện tấm chắn nhỏ thỏ vàng vô địch này tuy nhỏ, nhưng sử dụng lại hết sức thuận lợi.

Không lâu sau, không trung khôi phục sự yên tĩnh.

- Ợ. . .

Tiểu Bạch ợ hơi một tiếng, một làn khói đen từ trong miệng phun ra.

Vương Hạo thu Tiểu Bạch lại nhìn, thoả mãn gật đầu nói:

- Không tệ, thật sự thật sự không tệ, ngay cả chút vết trầy cũng không có, hơn nữa lông cũng không rơi lấy một sợi.

Trong nháy mắt Tiểu Bạch nổ tung, trực tiếp nhảy đến trên đầu của Vương Hạo lại bắt lại cào.

Nó không nên tin tưởng, lương tâm của Vương Hạo tên khốn kiếp ngay cả đồ ăn vặt của tiểu bằng hữu cũng lừa gạt lại đột nhiên trỗi dậy.

Trông cậy vào lương tâm hắn trỗi dậy, kiếp sau cũng không có khả năng!

- Thỏ dừng tay, cậu vừa ăn Phật Môn Thiện Quả của tôi, hiện tại lại đối xử với tôi như vậy, cậu không biết xấu hổ sao?

Vương Hạo tức giận thở hổn hển hét lớn.

Tiểu Bạch tức giận nói:

- Vậy anh sử dụng thỏ bảo bảo tôi làm tấm lá chắn, anh không biết xấu hổ sao?

- Vì sao phải xấu hổ? Bây giờ cậu lại không chết, ngay cả chút thương tích cũng không có, ngăn cản một chút thì sao hả?

Vương Hạo nói.

Tiểu Bạch lại tức giận tới mức dựng lông, không buông tha cho Vương Hạo lại bắt đầu cào.

Người khổng lồ cao ba thước do Vô Cực Thất Tinh biến hóa ra lại có sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, bọn họ không có nghĩ tới Vương Hạo vì có thể ngăn cản được một đòn hợp lực của bọn họ, lại để cho con thỏ kia thành công ăn hết Phật Môn Thiện Quả.

Giọng nói của lão nhị Thiên Tuyền vang lên.

- Đại ca, tiểu tử này có thể lấy lực lượng tu vi Vũ Thần chống đỡ một đòn của bảy người chúng ta, có thể thấy được thiên phú của hắn có bao nhiêu yêu nghiệt, hiện tại chúng ta đã đắc tội hắn, phải làm gì đây?

Lão tam Thiên Cơ nói tiếp:

- Đúng vậy! Lão đại, nếu như tiểu tử này trưởng thành lên, vậy bảy anh em chúng ta có thể sẽ có nguy hiểm.

Lão tứ Thiên Quyền không cam lòng nói:

- Lần này, thật đúng là bảo bối không có được, còn rước lấy họa vào thân.

Lão ngũ Ngọc Hành thở dài nói:

- Ai có thể nghĩ tới một Vũ Thần toàn lực bạo phát ra, có thể chống đỡ được một đòn của Chí Tôn Địa cấp chứ?

Lão lục Khai Dương hừ lạnh nói:

- Cho dù có thể chống đỡ được một đòn của chúng ta, nhưng chân khí trong cơ thể của tiểu tử này cũng tiêu hao hơn chín phần, cuối cùng nếu không phải nhờ thân vàng vô địch của con thỏ kia, hiện tại hắn đã chết.

Lão thất Dao Quang suy nghĩ một chút nói:

- Tất cả mọi người đã nhìn thấy sự vô sỉ của tiểu tử này, sau này thực lực hắn cường đại, nhất định sẽ lại báo thù, theo tôi chúng ta vẫn lên ra tay trước là hơn.

Lão đại Thiên Xu im lặng sẽ, mới nói:

- Tôi cũng cảm thấy phải giết tiểu tử này, bằng không sau này sẽ có họa lớn vô cùng, dù sao ông già Đô Thiên này cũng không dễ chọc.

Thiên Xu vừa dứt lời, người khổng lồ ba thước do Vô Cực Thất Tinh hóa thành lại giơ nắm đấm lên, chẳng qua lần này uy lực bạo phát ra lớn hơn trước gấp mấy chục lần.

Vương Hạo và Tiểu Bạch cảm giác chuyện không ổn, vội vàng ngừng oán giận với nhau.

Vẻ mặt Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Tiểu Bạch, một đòn này không thể coi thường được, cậu đỡ được chứ?

Tiểu Bạch tức giận nói:

- Thể tích của thỏ bảo bảo tôi chỉ lớn có như vậy, anh cảm thấy có thể phòng ngự được loại công kích trên diện tích lớn này sao?

Vương Hạo thở dài.

- Đều tại tôi không có nuôi mập cậu, xem ra sau này phải tăng thức ăn của cậu lên mới được!

Trong nháy mắt mắt của Tiểu Bạch sáng lên, không ngừng hỏi:

- Anh dự định mỗi ngày cho thỏ bảo bảo tôi thêm bao nhiêu củ cà rốt?

- Cà rốt?

Vương Hạo liên tục lắc đầu.

- Cà rốt ăn nhiều không mọc ra thịt, chỉ có thức ăn dành cho thỏ mới mọc ra thịt, tôi quyết định mỗi ngày cho thêm ba túi thức ăn của thỏ.

Tiểu Bạch tức giận ngồi ở trên vai của Vương Hạo, biểu thị thỏ tôi không vui, không có năm tấn cà rốt chuyện này tuyệt đối còn chưa xong đâu.

- Đi tìm chết đi!

Vô Cực Thất Tinh hét lớn một tiếng, trong nháy mắt một quyền ẩn chứa sự bá đạo vô cùng được đánh ra, trong không trung nhanh chóng vỡ nát, hoàn toàn không chịu nổi một quyền này.

- Tôi ngất, không ngăn cản được, đi nhanh một chút!

Vương Hạo quát to một tiếng, nhanh chóng triệu hồi ra Tổ Long.

- Ngao. . .

Tổ Long phát ra một tiếng rồng ngâm, thoáng lắc đã dễ dàng tránh thoát được một quyền vô cùng bá đạo, sau đó một con thần long vẫy đuôi dẫn theo Vương Hạo và Tiểu Bạch nhanh chóng rời đi.

Tiểu Bạch quay đầu lại liếc mắt nhìn Vô Cực Thất Tinh, không hiểu hỏi:

- Con át chủ bài của anh nhiều như vậy, nếu chỉ muốn giết, bảy người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng tại sao bây giờ phải đi?

Vương Hạo lại cười nói:

- Cậu không cảm thấy bảy người này rất thú vị sao? Trước hết để cho bọn họ từ từ vui đùa với tôi, giết thời gian cho đỡ buồn đã.

Tiểu Bạch liên tục gật đầu, hưng phấn kêu lên:

- Lời này nói không sai, bảy người này rất thú vị, trước đây lúc ở vũ trụ Bàn Cổ, lại không có người nào dám cướp đoạt chúng ta, càng không có người nào dám đuổi giết chúng ta.

Tổ Long thay Vô Cực Thất Tinh mặc niệm ba phút, bị một người một thỏ này buông tha, cũng không biết là phúc khí tu mười đời, hay là gặp xui xẻo tám đời, dù sao nó cảm giác là rất bi thảm.

Giọng điệu lão đại Thiên Xu sốt ruột nói:

- Không tốt, tiểu tử này muốn chạy!

Lão nhị Thiên Tuyền kêu lên:

- Nhanh chóng giải thể, Thất Tinh hợp nhất cho dù có thể khiến cho thực lực của chúng ta tăng mạnh, nhưng tốc độ lại không nhanh, ngàn vạn lần không thể để cho tiểu tử này chạy thoát được.

Lão tam Thiên Cơ nói:

- Tiểu tử này không có đi tìm Đô Thiên, đây là cơ hội, chúng ta nhất định phải tiêu diệt hắn, chấm dứt mối họa về sau.

Lão tứ Thiên Quyền lạnh lùng nói:

- Nếu đắc tội, vậy không thể để cho hắn chạy được.

Lão ngũ Ngọc Hành thở dài nói:

- Hiện tại chỉ còn lại có một viên Bất Diệt Hồn Quả, hi vọng không bị ăn mới tốt.

Lão lục Khai Dương suy nghĩ một chút nói:

- Tiểu tử này dám cho thỏ ăn Phật Môn Thiện Quả, vậy nói rõ trên người hắn khẳng định còn có trọng bảo.

Lão thất Dao Quang đồng ý nói:

- Nói vậy không sai, tiểu tử này có trình độ yêu nghiệt chấn động người đời, muốn nói trên thân không có trọng bảo đánh chết tôi cũng không tin.

Lúc này, người khổng lồ cao ba thước bạo phát ra một đường ánh sáng màu vàng, sau đó hóa thành bảy đạo lưu tinh nhanh chóng đuổi theo.

Vương Hạo quay đầu liếc mắt nhìn, lại cười nói:

- Các người chậm rãi đuổi đi! Kiếm của Chúa Tể lại là thần khí đầu tiên sinh ra ở vũ trụ Bàn Cổ, nếu có thể bị các người đuổi kịp, vậy còn lăn lộn cái rắm à!

- Ngao. . .

Tổ Long ngửa đầu phát ra một tiếng rồng ngâm, giống như tán thành lời Vương Hạo nói, sau đó một con thần long vẫy đuôi, tốc độ lại nhanh hơn, ném Vô Cực Thất Tinh lại phía sau người.

Tiểu Bạch hiếu kỳ hỏi:

- Vương Hạo, vậy bây giờ chúng ta đi vào trong đó sao?

Vương Hạo chỉ về một phương hướng.

- Chúng ta đi bên kia, tôi vừa sử dụng Lục Nhâm Thần Thuật tính ra, bên kia có vị mỹ nhân tuyệt thế.

Tiểu Bạch vươn năm ngón tay.

- Năm tấn cà rốt!

(Chân trước của thỏ có năm ngón, móng sau có bốn ngón)

Vương Hạo thét to:

- Thỏ, cậu sao không đi ăn cướp đi! Trước đây giúp tôi tán gái, cũng chỉ có mấy củ cà rốt mà thôi, hiện tại sử dụng tấn mà tính, lương tâm cậu sẽ không đau sao?

Vẻ mặt Tiểu Bạch ghét bỏ nói:

- Năm đó là thỏ bảo bảo tôi trẻ người non dạ, cho nên mới thu mấy củ cà rốt, hiện tại không có năm tấn tuyệt đối không giúp một tay.

Vương Hạo vô cùng đau đớn nói:

- Thỏ, cậu làm cho tôi quá thất vọng, nhiều năm tình cảm của chúng ta lại bị cậu sử dụng cà rốt đạp hỏng như vậy.

Tiểu Bạch hết chỗ nói rồi, nó phát hiện đạo hạnh của mình còn quá cạn, hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Hạo, chênh lệch giữa hai người không phải là đẳng cấp, mà là cảnh giới. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.