Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 806: Chương 806: Vô Cực Thất Tinh




Vũ trụ Vô Cực.

Vương Hạo mặc quần áo vào, ngồi ở trên đầu Tổ Long, thoả thích ngao du trong vũ trụ.

Tiểu Bạch ngồi ở trên vai của Vương Hạo, hài lòng ăn cà rốt.

- Vèo vèo...

Đúng lúc này, từng tiếng xé gió gấp gáp vang lên.

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bảy nam tử bước trên không trung đi đến, trên thân mỗi người đều phát ra khí tức đạt tới tu vi Chúng Thần.

Miệng Tiểu Bạch cắn cà rốt, nói không rõ ràng:

- Vương Hạo, những người này là ai? Bằng hữu của anh sao?

Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Không nên nói bậy, tôi làm sao có thể có những người bằng hữu này? Tuy nhiên, tôi dù gì cũng là người phong lưu trẻ tuổi nhiều tiền, bảy người này chắc là người hâm mộ của tôi.

Trên trán bảy nam tử hiện ra đầy vạch đen, chỉ dựa vào một câu nói này, bọn họ lại biết được Vương Hạo có bao nhiêu tự kỷ, cộng thêm không biết xấu hổ.

Vương Hạo vẫy vẫy tay.

- Nhanh qua đây, tôi kí tên cho các người!

Nam tử dẫn đầu đen mặt lại, giới thiệu:

- Vị tiểu bằng hữu này, chúng ta là Vô Cực Thất Tinh, tôi là lão đại Thiên Xu, vị này chính là nhị đệ của tôi Thiên Tuyền, tam đệ Thiên Cơ, tứ đệ Thiên Quyền, ngũ đệ Ngọc Hành, Lục đệ Trương Dương, thất đệ Dao Quang.

- Đại ca, anh nói những có tác dụng gì, vẫn nên nói đơn giản một chút!

Lão nhị Thiên Tuyền không nhịn được nói:

- Tiểu tử, bảy huynh đệ chúng ta chỉ cầu tài, không muốn giết người, chỉ cần cậu giao Phật Môn Thiện Quả, Bất Diệt Hồn Quả ra, chúng tôi sẽ bỏ qua cho cậu.

Trong nháy mắt hai mắt Tiểu Bạch sáng lên, hưng phấn kêu lên:

- Vương Hạo, anh nghe chưa? Bọn họ là tới cướp bóc, chúng ta bị cướp đoạt...

Trán của Vô Cực Thất Tinh đầy vạch đen, cảm giác con thỏ này giống như Vương Hạo vậy, đều là thần kinh có vấn đề, làm gì có người nhìn thấy kẻ cướp lại có vẻ mặt như vậy?

Hai mắt của Vương Hạo sáng lên, tuy không phải là người hâm mộ khiến cho hắn có chút thất vọng, nhưng nếu như là cướp bóc, vậy lại không cần quá thất vọng.

Phải biết rằng hắn ở vũ trụ Bàn Cổ có uy danh quá lớn, mỗi một người nhìn thấy hắn đều giống như chuột thấy mèo, khiến cho hắn cảm giác sinh hoạt rất không thú vị.

Nhưng bây giờ vừa ra khỏi vũ trụ Vô Cực, lập tức lại gặp phải cướp bóc, đây tuyệt đối là tăng thêm lạc thú cho cuộc sống không thú vị của hắn, khiến cho hắn cũng có phần không nỡ giết bảy người này.

Vẻ mặt Tiểu Bạch hưng phấn lấy ra Hỗn Độn Thanh Trúc, lông trắng trên toàn thân biến thành màu kim hoàng, Chí Tôn Thần Thú Ấn trên trán lóe ra ánh sáng màu vàng chói mắt, tu vi trong nháy mắt tăng lên tới cảnh giới Thần Vị cấp 6.

Vương Hạo đứng ở trên đầu của Tổ Long, một khí tức dồi dào từ trong cơ thể hắn điên cuồng phun ra, trong nháy mắt tu vi từ Vũ Thần cấp bốn tăng lên tới Thần Vị cảnh cấp bốn.

- Tôi còn tưởng rằng truyền thừa Chí Tôn Địa cấp có gì khác thường, hóa ra sau khi mở ra, vẫn chỉ nâng cao hai cảnh giới lớn.

Vương Hạo thở dài nói:

- Thôi đi, vẫn miễn cưỡng sử dụng được! Tốt xấu gì so với truyền thừa Chí Tôn huyền cấp vẫn mạnh mẽ hơn mấy trăm lần.

Tiểu Bạch lập tức phồng má, biểu thị thỏ tôi mất hứng.

Nó cảm giác Vương Hạo không chỉ có đang trắng trợn khoe khoang, còn là điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ.

Phải biết rằng nó đáng yêu như vậy, còn đang sử dụng truyền thừa Chí Tôn huyền cấp, trước mắt còn chưa có Chí Tôn Địa cấp nào chủ động đưa truyền thừa tới cửa.

Lão đại Thiên Xu lạnh lùng nói:

- Nếu tiểu tử này không tán thưởng, vậy mọi người lại động thủ đi, nhớ kỹ tiểu tử này và lão đầu Đô Thiên có liên hệ, vì để tránh cho đêm dài nhiều mộng, mọi người cùng nhau tiến lên, không để lại người sống!

Sáu người còn lại khẽ gật đầu, tất cả đều rút vũ khí ra lao về phía Vương Hạo.

Lúc này, bảy khí tức dao động cực kỳ đáng sợ cuồn cuộn tràn ra, không trung bị chấn động tới không ngừng run rẩy.

Chân mày Vương Hạo nhíu lại, chiến lực Chúng Thần ở vũ trụ Địa cấp này hoàn toàn có thể sánh ngang với Chí Tôn trong vũ trụ Huyền Cấp của bọn họ.

Điều này làm cho hắn đối phó với hai ba người thì không thành vấn đề, nếu như bảy người cùng tiến lên, vậy hắn vẫn thật sự không nắm chắc lắm.

Tiểu Bạch nuốt nước miếng nói:

- Vương Hạo, những người này dám ra đây cướp đoạt, dường như rất có sức lực, nếu không chúng ta chiến đấu một lát rồi dời đi?

- Trước hết để cho tôi xem thử những người này có bao nhiêu bản lĩnh đã!

Vương Hạo nhảy lên một cái, phóng về phía Vô Cực Thất Tinh.

- Ngao...

Tổ Long hét lớn một tiếng, toàn thân có ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, hóa thành một đường kiếm quang rơi vào trong tay của Vương Hạo.

- Keng...

Lúc này, một tiếng kiếm lanh lảnh từ trên Kiếm của Chúa Tể ung dung vang lên, kiếm khí dồi dào còn nhanh chóng phân tán ra bốn phía.

- Kiếm thứ hai, Phá Quân Toàn Phong Trảm!

Vương Hạo hét lớn một tiếng, kiếm khí khắp bầu trời lập tức hóa thành một đạo kiếm quang với ánh sáng lóa mắt, mang theo kiếm ý sắc bén không có cách nào hình dung bay về phía bốn phương tám hướng.

Sắc mặt của Vô Cực Thất Tinh biến đổi, một kiếm này tràn ngập khí tức dao động khiến cho bọn họ sợ hãi, thật sự làm cho không người nào có thể liên tưởng với công kích của một Vũ Thần.

- Ầm ầm ầm...

Một giây tiếp theo, mấy đòn công kích va chạm vào nhau, tiếng nổ kinh thiên vang lên, không trung càng dâng lên từng đợt chấn động.

- Vèo...

Vương Hạo phun ra một búng máu, hắn bị một sóng khí khủng khiếp đánh trúng, sau đó bay ngược ra ngoài.

Trường kiếm trong tay lão đại Thiên Xu chỉ tới, thản nhiên nói:

- Tiểu bằng hữu, tôi đã cho cậu một lần cơ hội, cậu giao đồ hay không giao đồ!

Vương Hạo lau vết máu tươi bên khóe miệng, cười khẩy nói:

- Bảo bối đã đến trong tay Vương Hạo tôi, vẫn chưa có người nào có thể lấy nó đi được.

Lão nhị Thiên Tuyền lạnh lùng nói:

- Vậy hôm nay chúng tôi sẽ làm người đầu tiên, khiến cho cậu biết kết quả khi không chịu thuận theo là gì.

Lão tam Thiên Cơ mở miệng nói:

- Tiểu tử, cậu đừng tưởng rằng lão già Đô Thiên kia bảo bọc cậu thì cậu có thể muốn làm gì thì làm, tôi cho cậu biết, bảy anh em chúng tôi cũng không sợ lão già Đô Thiên kia.

Vương Hạo chuyển Phật Môn Thiện Quả cho Tiểu Bạch.

- Hiện tại, chỉ cần con thỏ này của tôi cũng đủ khiến các người tức chết rồi.

- Anh thật sự muốn cho thỏ bảo bảo tôi ăn nó sao?

Tiểu Bạch kinh ngạc kêu lên một tiếng, trong bụng nghĩ thầm, đây tuyệt đối không phải là phong cách của Vương Hạo, lẽ nào lương tâm hắn đột nhiên trỗi dậy?

Thiên Xu sợ hãi kêu lên:

- Mọi người hợp thể, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng ăn hai viên quả kỳ lạ của vũ trụ!

Thiên Xu vừa dứt lời, Vô Cực Thất Tinh hóa thành bảy đường ánh sáng tập trung lại với nhau, biến thành một người khổng lồ cao ba thước, tu vi trong nháy mắt đạt được Chí Tôn Địa cấp.

Đồng thời, người khổng lồ cao ba thước cũng không dài dòng, nắm chặt nắm đấm nhanh chóng đánh ra.

Một quyền này ẩn chứa khí thế vô cùng bá đạo, mộ tquyền bất bại có thể hủy diệt thiên địa, có thể phá được vạn địch.

- Tôi ngất, bảy người hợp lại làm một, tu vi còn đến Chí Tôn Địa cấp, không trách được bọn họ không sợ Đô Thiên, đây quả thực là hồ lô Tiểu Kim Cương!

Sắc mặt Vương Hạo đại biến, nhanh chóng đưa ngón út tay trái ra, sử dụng ra Thiên Thần Nhất Chỉ để đấu với một quyền bất bại này.

- Ầm, ầm...

Một giây tiếp theo, có tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc không ngừng vang vọng, lực lượng vô cùng đáng sợ dao động phát ra sóng khí ở trong không gian.

Không trung còn không ngừng đổ nát, một vết nứt tối tăm trong nháy mắt lan tràn ra.

Tiểu Bạch đứng ở trên vai của Vương Hạo, nhanh chóng ăn Phật Môn Thiện Quả, hiện tại nó cũng mặc kệ Vương Hạo có âm mưu gì, ăn trước lại nói sau.

Sau khi Tiểu Bạch ăn hết Phật Môn Thiện Quả, toàn thân nó lập tức có ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, vào giờ phút này thân vàng vô địch lại hiện ra.

- Ha ha, tấm chắn thỏ vàng vô địch của tôi cuối cùng đã xuất hiện!

Vương Hạo cười lớn một tiếng, một tay cầm lấy Tiểu Bạch, sau đó chắn ở trước mặt mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.