Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 805: Chương 805: Có lẽ sẽ đến muộn, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt




- Ha ha...

Đô Thiên Chí Tôn đột nhiên cười ha hả, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục lơ lửng ở bên ngoài hố đen.

Mọi người ở đây lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Đô Thiên Chí Tôn, không hiểu nổi vì sao hắn cười.

- Đô Thiên Chí Tôn dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào chứ?

- Tôi cảm giác Đô Thiên Chí Tôn tức giận nên cười ngược, chẳng qua bởi vì muốn bảo vệ cửa lớn của vũ trụ Vô Cực, cho nên mới tạm thời buông tha người thiếu niên kia.

- Không sai, nhất định là Đô Thiên Chí Tôn có công việc trong người, cho nên mới phải thả người thiếu niên kia rời đi.

- Người thiếu niên này thật đúng là một kẻ đê tiện, Đô Thiên Chí Tôn thu hắn làm đồ đệ, hắn lại còn phải suy nghĩ một chút.

- Đây đều là bệnh chung của người trẻ tuổi, yêu thích thể hiện!

- Có đạo lý, người tuổi trẻ bây giờ thích nhất là để những nhân vật lợi hại hơn bọn họ cầu xin bọn họ, như vậy mới có cảm giác thành tựu.

- Ôi, trò này tôi tuyệt đối cho điểm tối đa, nhưng sau đó thì sao? Đắc tội một Chí Tôn, cần gì phải làm vậy chứ?

- Hiện tại giá trị quan của người trẻ tuổi không giống chúng ta, đối với bọn họ, thích thể hiện còn nặng hơn trời.

- Chúng ta không thể coi thường những người tuổi trẻ này, bọn họ đang dùng tính mạng cố tình thể hiện, đáng để chúng ta tôn trọng!

- Tôi cảm giác Đô Thiên Chí Tôn không phải phải đang tức giận cười ngược, mà là đang cười người thiếu niên này ngốc, các anh suy nghĩ một chút xem, truyền thừa Chí Tôn cũng đã cho người thiếu niên này, nói hắn không phải là đồ đệ của Đô Thiên Chí Tôn, có người nào sẽ tin chứ?

- Anh nói vậy nghe cũng có đạo lý, nhưng người thiếu niên này có điểm gì đặc biệt chứ? Hắn cũng chỉ là tu vi Vũ Thần, vì sao Đô Thiên Chí Tôn muốn thu hắn làm đồ đệ?

- Chờ một chút, Vũ Thần? Một Vũ Thần có thể đi lại ở trongvũ trụ Đa Nguyên sao?

- ...

Giờ phút này, tất cả mọi người ở đó lập tức im lặng.

Ánh mắt mọi người nhanh chóng nhìn về phía con rồng lớn màu vàng vừa biến mất ở trong hố đen, cảm giác một yêu nghiệt cái thế sắp ra đời.

Khóe miệng của Đô Thiên Chí Tôn hơi khẽ cong lên, nghĩ chờ sau khi kết thúc công tác lần này, mình sẽ phải dùng phương pháp gì để thu phục khối đá cứng này.

Người này đã nhận truyền thừa của hắn, còn muốn phủi mông một cái rời đi không bái sư sao? Trên đời này làm gì có được chuyện tốt như vậy chứ?

Đồng thời, trong đầu Đô Thiên Chí Tôn đã suy nghĩ, khi tin tức Vương Hạo là thiên thể Vũ Trụ được truyền ra, đám bằng hữu cũ chỉ có thể giương mắt nhìn mình thế nào.

...

Vũ trụ Bàn Cổ.

Không gian Thiên Mệnh.

Ba người Bất Tử Hiên Thiếu, Quái Kiệt Thánh Sư, Lâm Mộng Mộng đang ngồi.

Từng khí tức pháp tắc không ngừng rót vào trong cơ thể bọn họ, khí tức khiến bọn họ đang không ngừng được tăng cường.

Ở cách đó không xa bên cạnh, là sáu người gồm bốn Đại Chí Tôn và Sở Thiên Phách, Băng Lộ.

Sắc mặt bốn Đại Chí Tôn biến thành màu đen nhìn chằm chằm vào Bất Tử Hiên Thiếu, hận không thể đi tới vây đánh Bất Tử Hiên Thiếu.

Sở Thiên Phách an ủi:

- Bốn vị, năm đó Bất Tử Hiên Thiếu đội nón xanh cho các vị là hắn không đúng, nhưng đây đều là chuyện năm xưa, các vị không cần để ở trong lòng, hơn nữa thời đại thượng cổ thuộc về những năm tháng lửa đạn bay tán loạn, ước pháo quá bình thường, trên đầu ai mà không có chút xanh được? Tuy nhiên thời đại này nữ sinh lại có rất nhiều người giữ mình trong sạch, nếu không các anh suy tính một chút?

Hắn vừa dứt lời, bốn đạo sát khí lập tức phong tỏa Sở Thiên Phách, rất rõ ràng muốn nói, anh còn dám nói thêm một câu, bọn họ lại ra tay.

Sở Thiên Phách lắc đầu, cảm thấy không thú vị.

Băng Lộ hơi nhíu mày nói:

- Nơi này là không gian Thiên Mệnh, còn chưa tới phiên các người ở nơi đây làm loạn.

Vũ Diệu Ma Thần lạnh lùng nói:

- Thiên Đạo mới, bởi vì cô vừa lên làm Thiên Đạo, lực của Thiên Đạo này còn không thuần khiết cho nên chúng tôi mới không giết cô, nếu như cô cứng rắn muốn xen vào việc của người khác, vậy lại đừng trách chúng tôi không khách khí.

Băng Lộ thản nhiên nói:

- Một đám bại hoại chỉ ở cả nhà hô to gọi nhỏ, ông cảm thấy tôi sẽ sợ ông sao?

Cực Quang Minh Thần tức giận nói:

- Cô nói ai là bại hoại?

Băng Lộ nổi giận nói:

- Chính là nói bốn Đại Chí Tôn các ông, các ông ra ngoài mấy trăm vạn năm tại sao không nhìn thấy các anh giết một Thiên Đạo? Chỉ biết giết Thiên Đạo của bản thân thể hiện uy phong, đây không phải là bại hoại thì là gì?

- Cô...

Bốn Đại Chí Tôn tức giận, nhưng không có cách nào phản bác.

Giết Thiên Đạo của bản thân, bởi vì vũ trụ cần bọn họ, cho nên bọn họ không cần lo lắng tới vấn đề mạng nhỏ của mình, tối đa cũng chỉ là bị phạt nặng một chút, mấy trăm vạn năm sau lại là một hảo hán.

Nhưng nếu muốn giết Thiên Đạo của vũ trụ khác, vậy bọn họ nhất định phải lẻn vào vũ trụ của đối phương mới được.

Cho dù để cho bọn họ có thể thành công giết được Thiên Đạo, vậy ý thức vũ trụ của đối phương rõ ràng sẽ không ngồi yên, cuối cùng có thể còn mạng sống hay không, hoàn toàn dựa vào vận khí, cho nên bọn họ chưa bao giờ dám mạo hiểm như vậy.

Băng Lộ tức giận, tiếp tục oán trách.

- Vương Hạo người ta còn tuổi nhỏ, lại có một trái tim dám xông pha dám liều mạng, không chỉ tiêu diệt hai vũ trụ lớn Huyền Cấp, hiện tại còn dám đơn thương độc mã xông vào vũ trụ Địa cấp, các ông làm tiền bối lại không cảm thấy xấu hổ sao?

Trán của Sở Thiên Phách đầy vạch đen, Vương Hạo đó không phải là dám xông pha dám liều mạng, hắn chính là một kẻ gây tai họa.

Người này nhìn thấy có người tốt hơn hắn, trong lòng hắn này lại không cân bằng.

Nhất quyết phải gây họa cho người ta một lần, khiến cho đối phương không được an bình, như vậy trong lòng hắn lại thăng bằng được.

Vũ Diệu Ma Thần im lặng một lát, mới nói:

- Tôi không có lời nào để nói, nhưng hôm nay tôi muốn tỏ rõ thái độ, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không giết Thiên Đạo của bản thân nữa.

Ba vị Chí Tôn còn lại cũng khẽ gật đầu, biểu thị sau này mình không giết Thiên Đạo của bản thân.

Sở Thiên Phách cho bốn Đại Chí Tôn một ánh mắt khi dễ, còn tỏ thái độ, điều này hoàn toàn là bán mặt mũi cho Vương Hạo thôi!

Hiện tại có người nào không biết vị Thiên Đạo mới này là nữ nhân Vương Hạo, cho dù đưa tới cửa cho bọn họ giết, bọn họ dám giết sao? Thật đúng là đám người biết thời biết thế, mười phần không biết xấu hổ!

Băng Lộ thoả mãn khẽ gật đầu, khẽ nói:

- Nếu các ông có loại giác ngộ này, vậy tôi cũng lựa chọn tha thứ cho ông, chờ sau khi ba kỳ nhân lớn thành tựu Chí Tôn, các ông lại xuất phát đi tìm bảo!

Sở Thiên Phách nhíu mày nói:

- Lão phu cảm giác, cho dù chúng tôi cùng đi, cũng khó có thể được trọng bảo gì, chỉ có tiểu tử Vương Hạo kia dẫn đầu, chúng tôi mới có khả năng lớn vớt được một khoản.

Bốn Đại Chí Tôn tán thành khẽ gật đầu, đối với bản lĩnh Vương Hạo, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy, cho nên lúc này không bội phục cũng không được!

Băng Lộ tự tin cười nói:

- Yên tâm đi! Vương Hạo có lẽ sẽ đến muộn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vắng mặt, hắn nhất định sẽ xuất hiện vào lúc bảo tàng Sát Thần xuất hiện.

- Vì sao?

Mọi người hiếu kỳ hỏi.

Băng Lộ không nhịn được cười nói:

- Bởi vì hắn gọi là Vương Hạo, một kẻ tham tiền siêu cấp.

- Ầm ầm ầm...

Đúng lúc này, từng tiếng nổ lại vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn thân của ba kỳ nhân lớn xuất hiện một bản đồ tinh không cực lớn, tinh quang này không ngừng lóe lên dung nhập trong cơ thể bọn họ.

- Chí Tôn Tinh Vân!

Băng Lộ mừng rỡ, lúc này vũ trụ Bàn Cổ bọn họ lại có tám vị Chí Tôn, chỉ cần chờ Vương Hạo trở thành người đứng đầu vũ trụ, như vậy vũ trụ Bàn Cổ lại có thể thuận lợi tiến hóa đến vũ trụ Địa cấp.

Cực Quang Minh Thần thán phục nói:

- Không hổ danh là ba kỳ nhân lớn thượng cổ, phạm vi của Chí Tôn Tinh Vân này còn lớn hơn của chúng ta rất nhiều.

Hỗn Độn Thiên Thần tự hào nói:

- Đó là đương nhiên, sư phụ tôi lại là đệ nhất thiên tài của thời đại thượng cổ, nếu không phải xuất hiện tâm ma, ngài đã sớm trở thành Chí Tôn rồi.

Vô Cực Tử Thần đồng ý nói:

- Không sai, Quái Kiệt Thánh Sư quả thật yêu nghiệt, lần này đột phá Chí Tôn nhất định sẽ thành tựu một phần thần thoại.

Vũ Diệu Ma Thần lộ ra vẻ mặt phiền muộn nói:

- Hi vọng có ba kỳ nhân lớn gia nhập, lần này chúng ta tìm bảo có thể có thu hoạch.

- Yên tâm đi, có tiểu tử Vương Hạo kia gia nhập nhất định sẽ có thu hoạch.

Sở Thiên Phách cười nói, nhưng trong lòng lại thở dài, dù sao cuối cùng đều sẽ bị Vương Hạo lấy đi, các anh đa sầu đa cảm có tác dụng gì.

Băng Lộ đột nhiên nói:

- Đúng rồi, chờ các ông đi rồi, tôi sẽ ra khỏi vũ trụ Bàn Cổ, tới gần vũ trụ Vô Cực, nếu như các ông có chuyện gì cần về nhà, có thể đi tới nơi đó tìm tôi.

- Tới gần vũ trụ Vô Cực?

Vẻ mặt Bốn Đại Chí Tôn nghi ngờ, không hiểu nổi Băng Lộ này có dụng ý gì.

Băng Lộ giả vờ bình tĩnh nói:

- Tôi chỉ là lo lắng Vương Hạo hủy vũ trụ Vô Cực, cho nên đi giám sát hắn, không cho hắn làm loạn.

Sở Thiên Phách ý vị thâm trường cười nói:

- Chúng tôi hiểu, chúng tôi đều hiểu!

Bốn Đại Chí Tôn lập tức kịp phản ứng, đây tuyệt đối là trạng thái tình nhân nhỏ cuồng nhiệt với tình yêu, một ngày không gặp giống như cách ba thu.

- Ta không biết các ông đang nói gì cả!

Gương mặt Băng Lộ đỏ ửng, ném lại một câu, sau đó lập tức biến mất...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.