Giọng điệu Lý Uy cấp bách giải thích:
- Đô Thiên đại nhân, tôi thật không có cướp trang phục của hắn đâu!
Vương Hạo liều chết không nóilý:
- Anh không cướp y phục của tôi, tại sao tôi không mặc quần áo hả? Lẽ nào anh cho rằng tôi lớn như vậy, ngay cả chút xấu hổ cũng không có sao?
Lúc này, người đi qua đi lại hố đen cũng chú ý tới chuyện đã xảy ra ở đây, đồng thời chỉ trỏ bàn tán về Vương Hạo.
- Thiếu niên này thật không biết xấu hổ, lại có thể không mặc quần áo chạy loạn!
- Không phải thiếu niên này không biết xấu hổ, mà là người đàn ông áo bào đen kia không biết xấu hổ, là hắn cướp đoạt trang phục của người thiếu niên, cho nên thiếu niên này mới có thể cởi truồng.
- Thiếu niên này nói cũng đúng, người lớn như vậy, vẫn phải biết xấu hổ chứ.
- Người mặc áo bào đen này đã có tu vi Chúng Thần, lại có thể cướp đồ của tiểu bằng hữu Vũ Thần, thật sự không có đạo đức gì cả.
- Tôi cảm giác đầu óc của người này có vấn đề, người bình thường ai sẽ làm loại chuyện này chứ?
- Chúng Thần khi dễ Vũ Thần, đây quả thực là điển thình của không biết xấu hổ!
- ...
Lý Uy tức giận tới mức sắc mặt biến thành màu đen, những người này không biết chân tướng thì đứng có phát biểu loạn chứ? Còn nữa, trên đời này làm sao có thể có loại người vô liêm sỉ như Vương Hạo này chứ?
Vẻ mặt Tiểu Bạch sùng bái nhìn Vương Hạo, nó đã nói vì sao Vương Hạo không mặc quần áo, hóa ra còn có thể vơ vét tiền của như vậy, thật là làm cho thỏ ta cũng phải mở rộng tầm mắt!
Đô Thiên Chí Tôn mở miệng nói:
- Hai người các anh cùng là người trong vũ trụ Vô Cực, nếu gặp nhau ở trong vũ trụ Đa Nguyên, đây cũng là duyên phận, không nên mâu thuẫn với nhau như vậy, Lý Uy nhanh chóng cầm quần áo trả lại cho vị tiểu bằng hữu này đi.
Lý Uy khóc không ra nước mắt, đây là duyên phận gì chứ? Đây rõ ràng chính là nghiệt duyên có được không!
Còn nữa, vũ trụ Đa Nguyên này lớn như vậy, tại sao hắn lại gặp phải kẻ vô sỉ giống như thuốc cao da chó này, làm cho hắn hiện tại muốn bỏ cũng bỏ không được.
Vương Hạo bẻ ngón tay nói:
- Quần áo của tôi là chiến giáp Hắc Tước, vũ khí của tôi là kiếm lớn Hắc Diệu, trên người tôi còn có một viên Phật Môn Thiện Quả, một viên Bất Diệt Hồn Quả, còn có một chiếc chiến xa Hắc Long, còn có...
- Này...
Hai mắt của Lý Uy trợn tròn, bộ dạng giống như gặp quỷ, thứ Vương Hạo này nói ra đều là bảo bối trên người hắn, hơn nữa ko thêm một cái, không thiếu một cái.
Vương Hạo thoáng lộ ra một nụ cười đắc ý, có Lục Nhâm Thần Thuật chung cực ở đây, bảo đảm sẽ vét sạch tài sản của tên khốn kiếp này.
Xung quanh có vài người tâm tư bắt đầu trở nên dao động, suy tính xem có cần làm hắn một phiếu hay không.
Đô Thiên Chí Tôn thở dài nói:
- Tôi vốn cho rằng hai người chẳng qua là tiểu bằng hữu đùa giỡn với nhau, nhưng ai biết hóa ra là Lý Uy tiểu tử thấy tiền nổi lòng tham, còn động thủ đối với người trong nhà, đây điển hình là nhân phẩm có vấn đề a!
Mắt nước của Lý Uy lưng tròng, một bụng ủy khuất thật sự không biết nói cùng với ai.
Hắn vốn tưởng rằng mình về đến nhà, lại có thể bỏ rơi miếng thuốc cao da chó này, nhưng ai biết thuốc cao da chó này không biết đổ cho Đô Thiên Chí Tôn thuốc mê gì, không chỉ thừa nhận Vương Hạo là người trong vũ trụ Vô Cực, còn nói nhân phẩm của hắn có vấn đề, thật là có cảm giác viết ra chó.
Vẻ mặt Vương Hạo sùng bái nhìn Đô Thiên Chí Tôn.
- Tiền bối Đô Thiên, kết luận của tiền bối quá chính xác, nhân phẩm của người này quả thật có vấn đề.
Đô Thiên khoát tay áo, bộ dạng người từng trải nói:
- Tiểu bằng hữu, đời người khó tránh khỏi va chạm, ai mà không gặp được mấy người cặn bã? Cậu yên tâm, chuyện ngày hôm nay nếu lão phu đã gặp phải, vậy bất kể như thế nào cũng sẽ không để cho bi kịch phát sinh.
Hai mắt Vương Hạo lóe ra ánh sao.
- Đô Thiên Chí Tôn đại nhân thật sự rất có tinh thần trọng nghĩa, khiến cho tôi cũng có kích động muốn bái đại nhân làm sư phụ.
Ánh mắt của Đô Thiên Chí Tôn chợt sáng lên, vốn tưởng rằng phải mình tác động rất lâu mới có thể nhận được người có thiên thể Vũ Trụ này làm đồ đệ.
Nhưng ai biết đối phương cũng có suy nghĩ này, thật đúng là củi khô lửa bốc, gian phu phóng túng, phi, vương bát đậu mắt xanh đấu với mắt.
Tiểu Bạch cho Lý Uy một ánh mắt đồng tình, hiện tại yêu tinh Vương Hạo bám thể, phát ra toàn bộ hỏa lực, người này quyết định sẽ sống thành bàn trà, phía trên bày đầy cốc chén.
Đô Thiên Chí Tôn vội vàng thể hiện ra phong thái, vô cùng uy nghiêm nói:
- Lý Uy, nhanh chóng trả đồ lại cho vị tiểu bằng hữu này, bằng không đừng trách lão phu tự mình động thủ!
Lý Uy ngay cả vội vàng kêu lên:
- Đô Thiên Chí Tôn đại nhân, tôi là người của Tương Văn Đào, Tương đại thiếu, đại nhân không thể làm như vậy được!
Hắn vừa mới dứt lời, xung quanh đã vang lên tiếng bàn luận.
- Tương Văn Đào này là ai vậy?
- Chẳng lẽ ngay cả thái tử gia Tương Văn Đào anh cũng không nhận ra sao?
- Thái tử gia? Đây là có ý gì?
- Hắn là đồ đệ duy nhất của người đứng đầu vũ trụ, nghe nói hắn có thiên phú vô cùng cường đại.
- Tôi còn tưởng là ai, hiện tại người đứng đầu vũ trụ của vũ trụ Vô Cực đã chết, hắn còn tính là thái tử gia cái gì chứ?
- Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù Tương Văn Đào hiện tại không so sánh với lúc trước, thế lực trong tay hắn vẫn rất khủng khiếp.
- Nói vậy cũng không sai, mọi người đừng nói nữa...
- ...
Sắc mặt của Lý Uy biến đổi, hắn không nghĩ tới mình chẳng qua ra ngoài xông xáo một vòng, sau khi trở về người đứng đầu vũ trụ lại ngã xuống.
Đô Thiên Chí Tôn thở dài, khoát tay áo nói:
- Nể tình cậu là thủ hạ của thằng nhóc Tương Văn Đào kia, giao đồ ra, sau đó nhanh đi về xem thử đi!
Lý Uy cũng lộ vẻ nghiêm túc, nhanh chóng ném từngmons bảo bối trên người trên người mình cho Vương Hạo, sau đó dùng mông trần vọt vào trong hố đen.
Vương Hạo cảm thấy không thú vị, vốn tưởng rằng có thể đùa giỡn Lý Uy này thêm một lát, nhưng ai biết đối phương lại giao ra dứt khoát như vậy, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Đô Thiên Chí Tôn bày ra phong thái, lời lẽ sâu xa nói:
- Vị tiểu bằng hữu này, cậu cũng thấy đấy, giang hồ hiểm ác đáng sợ, ra cửa ở bên ngoài thường gặp phải những loại chuyện như vậy, nhưng nếu như có núi dựa lớn, nhà lớn như vậy tất nhiên bọn họ sẽ phải nể mặt tôi ba phần, có thể bớt đi một chút chuyện phiền toái.
Vẻ mặt Vương Hạo ghét bỏ nói:
- Tôi nói này ông lão, ông muốn nhận tôi làm đồ đệ lại lấy ra chút thành ý đi, như vậy tôi còn có thể suy nghĩ một chút, không cần nói những lời giả dối như vậy.
- Thằng nhóc nhà cậu thật ngay thẳng!
Đô Thiên Chí Tôn bật cười nói:
- Tốt lắm, lão phu lại tặng truyền thừa Chí Tôn Ấn cho cậu.
Ánh mắt Vương Hạo chợt sáng lên, truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần rất được, có thể khiến cho hắn vượt qua hai đẳng cấp lớn để chiến đấu.
Nhưng đây dù sao cũng là truyền thừa của vũ trụ Huyền Cấp Chí Tôn, uy lực căn bản kém hơn truyền thừa của vị Chí Tôn Địa cấp này.
Sắc mặt Đô Thiên Chí Tôn nghiêm nghị, hai ngón tay khép lại điểm một cái vào mi tâm của Vương Hạo một cáo, quát to:
- Truyền thừa Đô Thiên Chí Tôn, đi!
Lúc này, Vương Hạo giống như bị giật điện, hai tay, hai chân duỗi thẳng, toàn thân lóe ra từng ánh sáng màu tím chói mắt.
Tất cả đám người xung quanh đều lộ vẻ mặt hâm mộ nhìn Vương Hạo, Đô Thiên Chí Tôn này lại là Chí Tôn cường đại nhất trong vũ trụ Vô Cực. Không cần nghĩ cũng biết truyền thừa Chí Tôn này phải lợi hại tới mức nào.
Không lâu sau, Đô Thiên Chí Tôn thu tay về, tay vuốt chòm râu cười nói:
- Tiểu tử, lão phu đã đưa ra thành ý, cậu có nên bái sư hay không hả?
- Tôi nói này ông lão, không phải tôi mới vừa nói sao? Lấy ra chút thành ý tôi có thể suy nghĩ, hiện tại tôi lại đi về nhà suy nghĩ một chút.
Vương Hạo khoát tay áo, sau đó chỉ huy Tổ Long bay về phía trong hố đen.
Tất cả mọi người ở đó trợn mắt há hốc mồm, tại sao bọn họ có cảm giác gặp phải kẻ lừa đảo vậy...