Lôi Khắc Tinh.
Trong cung điện Lôi Khắc.
Vương Hạo dẫn theo một phần lớn người của Thánh Lang tộc trực tiếp xông vào, tới làm tu hú chiếm tổ chim khách.
Mà thủ hạ hộ vệ của Lôi Khắc ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể nhìn Tiểu Bạch dẫn theo đám người dọn sạch bảo vật trong cung điện Lôi Khắc.
Lăng Tiêu đi một vòng xung quanh Vương Hạo, hết lần này tới lần khác quan sát Vương Hạo, hắn thật sự không nghĩ ra, tiện nhân này làm sao có thể trở thành chúa cứu thế?
Nói thật, khi lần đầu tiên hắn nghe được tin tức này, trong nháy mắt toàn thân vỡ mộng, rất muốn lớn tiếng chất vấn ông trời, ông xác định không phải đang nói đùa với người đời chứ?
Nhưng khi hắn nhìn thấy được bộ dạng của Thánh Lang tộc, hắn lại biết được điều này thật sự không phải là nói đùa.
Hơn nữa, lấy cá tính cao ngạo của Thánh Lang tộc, cũng xem thường làm trò đùa này, huống gì là nhiều người như vậy nói đùa cùng Vương Hạo.
Bên cạnh, Ái Nhi nhăn mày liễu lại, rút trường kiếm, hừ lạnh nói:
- Anh nhìn cái gì vậy?
Lăng Tiêu đảo mắt, cảm giác muội tử này tiến vào trạng thái thật đúng là nhanh nhỉ!
Vương Hạo khoát tay áo.
- Không cần ngạc nhiên, đây là sư huynh của tôi, là người một nhà.
Nghe vậy, Ái Nhi thu hồi trường kiếm trong tay, lặng lẽ lui sang một bên.
Vương Hạo mỉm cười, có một mỹ nữ cận vệ quả nhiên là cảnh đẹp ý vui.
Lăng Tiêu kéo hắn sang một bên, khẽ hỏi:
- Tôi nói này sư đệ, cậu rốt cuộc làm thế nào leo lên cái danh chúa cứu thế này vậy hả? Nếu nói cậu hủy diệt thế nào, tôi tin tưởng tưởng một trăm phần trăm, nhưng nói cậu là chúa cứu thế, tôi dù thế nào cũng không muốn tin tưởng vậy?
Vương Hạo nhíu mày.
- Quên chuyện lần trước tôi nói cho anh biết, Lý Vân Dương bị truy nã rồi sao.
- Lý Vân Dương bị truy nã?
Lăng Tiêu sửng sốt một chút, sau đó hai mắt trợn tròn, hình như trong nháy mắt suy nghĩ cẩn thận tất cả mọi chuyện.
Nếu như hắn nhớ không nhầm, lần trước sau khi Vương Hạo vô địch lại chạy khắp toàn bộ Tinh Vực, nói Lý Vân Dương thành đại ma đầu tuyệt thế với tội ác tày trời.
Lẽ nào Vương Hạo không chỉ nói Lý Vân Dương là kẻ xấu xa, còn muốn nâng mình thành chúa cứu thế?
Tuy nhiên, lấy cá tính của Vương Hạo, hắn thật sự làm được điều này.
Lăng Tiêu trợn tròn hai mắt, thần sắc kích động hạ thấp giọng nói:
- Tôi nói này, cậu không muốn sống nữa hả, cậu làm vậy là đang đùa lửa đấy!
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên,
- Như thế nào? Có phải rất kích thích, rất có cảm giác hay không?
Lăng Tiêu khẽ xoa mi tâm, đối với vị sư đệ không tim không phổi này, hắn xem như đã hoàn toàn phục rồi, hắn thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là ai cho người này lá gan như vậy, lại dám lừa dối người của toàn bộ Tinh Vực.
Lẽ nào hắn không biết, nếu chẳng may bị lộ, toàn bộ Tinh Vực sẽ không có đất cho hắn dung thân nữa sao?
Lăng Tiêu hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Chuyện liên quan tới kiếp nạn lớn của vũ trụ này, có phải là thật hay không?
Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên.
- Anh đoán đi!
Đoán đại gia cậu!
Sắc mặt Lăng Tiêu biến thành màu đen, cảm giác mình và vị sư đệ này hoàn toàn không ở trên một kênh.
Một giây trước có thể đặc biệt nghiêm túc, nhưng một giây tiếp theo nói không chừng lại biến thành lưu manh, ở một giây tiếp theo nữa nói không chừng là được đồ lưu manh... Dù sao hắn vĩnh viễn cũng đoán không ra Vương Hạo đang suy nghĩ gì, cũng không biết câu trả lời của người này sẽ là gì.
- Bản thân cậu phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để cho người khác biết chuyện này.
Lăng Tiêu nghiêm túc nói:
- Cho dù là Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bọn họ cũng không thể nói ra, ít một người biết lại bớt đi một phần nguy hiểm.
Vương Hạo cho Lăng Tiêu một ánh mắt khi dễ.
- Sợ cái gì? Nếu như tất cả đều thuận buồm xuôi gió, vậy sẽ buồn chán bao nhiêu!
- Khụ khụ...
Lăng Tiêu trực tiếp bị sặc, hắn thật sự rất muốn chửi ầm lên, cậu tưởng tất cả mọi người giống như cậu, nắm giữ đại chiêu vô địch sau khi chết sao?
Cậu có thể đi chơi khắp nơi, hơn nữa còn càng kích thích càng tốt, cũng không cần lo lắng tới hậu quả gì.
Nhưng bọn họ chỉ có thể có một cái mạng nhỏ, lúc này nếu như chơi xong, vậy coi như không còn gây ra sóng gió gì nữa!
- Thôi đi, cậu thích chơi thế nào thì chơi như thế!
Lăng Tiêu thở dài, quyết định không so sánh với những yêu nghiệt này, cũng không tự mình đi tìm đả kích nữa.
...
Tinh hệ Bắc Áo.
Trên một tinh cầu không biết tên.
Lý Vân Dương ngồi ở trên một tảng đá lớn, toàn thân lóe ra một đường ánh sáng màu vàng.
Bên cạnh có một ông già tóc trắng đang đứng, ông già này chính là cường giả cứu Lý Vân Dương.
- Gào!
Lý Vân Dương chợt mở ra hai mắt, từ trong cổ họng phát ra một tiếng rồng ngâm.
Đồng thời, một khí tức cuồng bạo cũng cuốn ra ngoài, thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh ra ngoài.
Ông già tóc trắng giơ tay vuốt chòm râu, thoả mãn khẽ gật đầu.
- Người này có tâm tính kiên nghị, tâm cầu đạo mãnh liệt, là hạt giống tốt khó gặp.
Lý Vân Dương đứng dậy, nhìn thấy ông già lại quỳ lạy.
- Đa tạ tiền bối ơn cứu mạng!
Ông già lắc đầu, lại cười nói:
- Thiếu niên gọi là Vương Hạo kia vốn đã dự định buông tha cho cậu, cho nên không thể xem như là lão phu cứu cậu được.
- Vương Hạo!
Lý Vân Dương nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt Vương Hạo, uống máu của Vương Hạo.
Ông già nhìn về phía xa, thở dài nói:
- Hài tử, nếu như cậu muốn giết Vương Hạo này, lão phu khuyên cậu vẫn không nên làm, làm vậy đơn giản là khó như lên trời!
- Chuyện nào có đáng gì?
Lý Vân Dương không phục nói:
- Hai năm trước tôi và Vương Hạo giao đấu, tôi ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ nổi, nhưng hôm nay tôi có thể khiến hắn trọng thương, chỉ cần cho tôi chút thời gian, tôi bảo đảm có thể giết chết Vương Hạo.
Ông già lắc đầu.
- Cậu có khả năng còn không biết, Vương Hạo là nhân vật then chốt trong kiếp nạn lớn của vũ trụ, cũng chính là tồn tại như chúa cứu thế vậy, hiện tại thế lực lớn trong toàn bộ Tinh Vực đều muốn thu hắn vào môn hạ, cậu cảm thấy cậu có thể đối địch cùng toàn bộ Tinh Vực sao?
- Chúa cứu thế? Vương Hạo sao?
Lý Vân Dương há hốc mồm, cảm giác lỗ tai của mình nhất định đã xảy ra vấn đề.
Lại Vương Hạo loại đê tiện vô sỉ khốn kiếp này làm sao có thể là chúa cứu thế được? Có phải hắn còn đang nằm mơ, không tỉnh lại hay không?
Ông già lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ít ngày trước, lão tổ tông của các thế lực lớn đồng loạt hạ xuống, tiên đoán kiếp nạn lớn của vũ trụ sẽ xuống, người duy nhất có nhận được Vương Hạo mới có thể bình an vượt qua trong kiếp nạn lớn của vũ trụ.
- Không có khả năng!
Lý Vân Dương hét lên một tiếng, đánh chết hắn cũng không tin, Vương Hạo sẽ là chúa cứu thế gì đó.
Ông già ngẩng đầu nhìn không trung, khẽ nói:
- Vũ trụ vạn vật mỗi giây mỗi phút đều đang biến hóa, đời người cũng tràn ngập những điều thần bí khó hiểu, cho dù Vương Hạo bây giờ là bướng bỉnh, không cầu tiến, nhưng người nào có thể bảo đảm sau này hắn sẽ không phát sinh biến cố trọng đại gì, do đó thay đổi như thay da đổi thịt vậy?
- Điều này...
Lý Vân Dương nhíu mày lại, cảm giác ông già này nói rất đúng.
Loại số phận này nhìn không thấu, cũng nhìn không rõ được, cho nên hắn cũng không dám nói tương lai Vương Hạo có thể thay đổi hay không.
- Hài tử, bỏ xuống thù hận trong lòng, cố gắng tu luyện!
Ông già xoa xoa đầu của Lý Vân Dương.
Lý Vân Dương khẽ gật đầu, ngồi xếp bằng xuống, tiếp tục tu luyện, hắn cần phải nhanh chóng đột phá Vũ Đế, như vậy mới có thể đi tham gia tuyển chọn hộ vệ Lôi Khắc, cứu Khố Lạp ra.
Ông già nhìn Lý Vân Dương tu luyện, không nhịn được liếm liếm đôi môi khô khốc, giống như nhìn thấy được chiếc bánh ga-tô, khí chất toàn thân nhìn qua vô cùng không bình thường, so với vừa rồi hoàn toàn là chênh lệch một trời một đất.
- Cố gắng tu luyện!
Ông già cười u ám nói:
- Chờ sau khi cậu đột phá Vũ Đế, chính là lúc lão phu thay thế được cậu... Cạc cạc...