Lôi Khắc Tinh.
Trong cung điện Lôi Khắc.
Vương Hạo và đám người Lăng Tiêu đang dùng cơm, Ái Nhi và một đám người của Thánh Lang tộc đang ở bên cạnh hộ vệ.
Ái Nhi không nhịn được nói:
- Ông chủ, nếu như ngài muốn trái tim Lôi Thần, có thể theo chúng tôi quay về hành tinh Thiên Lang.
Vương Hạo đảo mắt, thật sự tưởng rằng hắn bị ngốc sao?
Lúc này nếu như đi tới hành tinh Thiên Lang, không phải nói cho toàn bộ Tinh Vực, hắn lựa chọn Thánh Lang tộc sao?
Nếu như những tinh hệ khác thẹn quá thành giận, phái người tới giết hắn, vậy không phải sẽ thua lỗ lớn sao.
Cho nên vẫn cứ mờ ám không rõ là hay nhất, như vậy hắn có khả năng từ trong đó được nhiều lợi ích hơn.
Đúng lúc này, một khí tức khủng khiếp từ trên cao hạ xuống.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy vẻ mặt Lôi Khắc đầy sát khí đi đến.
- Các người là người nào?
Lôi Khắc lạnh giọng hỏi.
Đồng thời xung quanh Lôi Khắc còn sinh ra một khí tức khủng khiếp, rõ ràng nếu như không để cho hắn một lời giải thích hợp lý, hắn lại muốn đại khai sát giới.
Ái Nhi tiến lên trước một bước, rút trường kiếm ra, che chở cho Vương Hạo ở phía sau.
Đồng thời, người của Thánh Lang tộc xung quanh cũng bao vây xung quanh Lôi Khắc.
Lôi Khắc nhìn thấy được người của Thánh Lang tộc, sắc mặt biến đổi, hắn không hiểu nổi vì sao những người của Thánh Lang tộc lại ở trong nhà của hắn?
Vương Hạo lau miệng.
- Không cần vừa bắt đầu lại dùng tới đao kiếm, chúng tôi cũng không phải là người xấu gì.
Khóe mắt Lôi Khắc giật một cái, lúc này đã chạy đến nhà tôi làm tu hú chiếm tổ chim khách, lại còn dám nói mình không phải là người xấu, điều này nói thế nào cũng không thông!
Đồng thời, trong lòng Lôi Khắc cũng phiền muộn đến cực điểm, để cho lão ma đầu chạy cũng không tính là gì, không nghĩ tới sào huyệt của mình còn bị người chiếm mất.
- Tôi nghe nói trong tay Lôi Khắc đại nhân có một trái tim Lôi Thần?
Vương Hạo mỉm cười hỏi.
Lôi Khắc nhíu mày.
- Chỗ của tôi không có trái tim Lôi Thần các người nói tới, các vị mời quay về đi!
Vương Hạo mỉm cười.
- Cái này có hay không, không phải do anh nói là được, mà do tôi quyết định.
Đám người Lăng Tiêu lúng túng mỉm cười, bọn họ phát hiện da mặt của Vương Hạo này càng ngày càng dầy, cũng càng lúc càng không nói đạo lý.
Lôi Khắc cười lạnh một tiếng.
- Tôi không quan tâm cậu là ai, tôi khuyên cậu nên vội vàng rời đi, phải biết rằng người đứng phía sau tôi lại là cung chủ Minh Hiên đại nhân của Thiên Ma cung.
Vừa dứt lời, Tiểu Bạch phình bụng cười to.
- Ha ha...
Vương Hạo bật cười lắc đầu, lấy ra Linh Hồn Cầu để lên bàn.
Đồng tử của Lôi Khắc đột nhiên co lại, chỉ thấy người trong Linh Hồn Cầu không phải Minh Hiên thì còn là ai nữa?
Nhất là luồng khí tức kia tuyệt đối là Minh Hiên cung chủ Thiên Ma cung không có sai.
- Tại sao có thể như vậy được?
Lôi Khắc lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng.
Hắn không nghĩ tới, đường đường là cung chủ của Thiên Ma cung, cường giả Thiên Vị Cảnh lâu đời, tại sao phải như vậy?
Nhưng hắn hiểu rõ một điểm, đám người này không thể trêu vào.
Ngay cả Minh Hiên loại cường giả Thiên Vị Cảnh lâu đời này cũng ngã, bản thân hắn chỉ là một Vũ Thần, chống đỡ có thể có tác dụng gì?
Nghĩ tới đây, Lôi Khắc cũng không do dự nữa, thoáng một cái lập tức biến mất.
Vương Hạo vô tội trợn trừng mắt, hắn không hiểu nổi, người này dù gì cũng là một cường giả Thiên Vị Cảnh, thế nào một lời không hợp lại cướp đường chạy như vậy?
Vương Hạo liếc mắt nhìn Ái Nhi.
- Các người cũng không biết đuổi theo sao?
Ái Nhi đảo mắt.
- Lần này trong đám người của chúng tôi tới đây không có cao thủ Thiên Vị cảnh, đuổi theo thì có ích lợi gì?
Vương Hạo hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đây chắc hẳn là cường giả Thiên Vị Cảnh nhát gan nhất trong lịch sử, lại có thể sợ đám tiểu hài tử xấu xa bọn họ.
Lăng Tiêu không nhịn được hỏi.
- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
Vương Hạo bấm ngón tay tính toán, nhíu mày, hắn phát hiện lại không thể tính được tung tích trái tim Lôi Thần.
Ái Nhi biến sắc, hỏi:
- Anh biết thuật thôi diễn thượng cổ, Lục Nhâm Thần Thuật?
Vương Hạo kinh ngạc liếc mắt nhìn Ái Nhi, đây là người đầu tiên nhận ra Lục Nhâm Thần Thuật.
Ái Nhi lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên không hổ danh là chúa cứu thế, ngay cả Lục Nhâm Thần Số loại thần thuật này cũng có thể học được.
Vương Hạo không nhịn được hỏi:
- Nếu cô biết Lục Nhâm Thần Thuật, vậy cô chắc hẳn là cũng biết cái gì ngăn cản tôi không tính ra được tung tích của trái tim Lôi Thần chứ?
Ái Nhi suy nghĩ một lát.
- Nếu như tôi nhớ không lầm, chắc là hộp che trời.
- Hộp che trời?
Vương Hạo nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng thoáng động, lập tức biết hộp che trời này là vật gì.
Thật ra hộp che trời này chính là bảo bối che đậy thiên cơ.
Chỉ cần đặt bảo vật ở trong đó, liền có thể tránh né Lục Nhâm Thần Thuật theo dõi.
- Cái này có chút phiền phức!
Vương Hạo khẽ xoa mi tâm.
Ái Nhi lại nói:
- Vương Hạo đại nhân, chỉ cần ngài đi theo chúng tôi quay về hành tinh Thiên Lang, không chỉ nói một trái tim Lôi Thần, cho dù anh muốn trái tim tất cả thuộc tính cũng đều có.
Vương Hạo đảo mắt, cảm giác không để cho nha đầu kia lộ ra con át chủ bài, cô ta còn không biết Mã vương gia có mấy con mắt.
- Mẹ tôi còn là cung chủ Băng Cung, cô cảm thấy tôi sẽ thiếu những bảo bối này sao?
Vương Hạo bĩu môi.
Ái Nhi kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì? Mẹ ngài là cung chủ Băng Cung?
Vương Hạo nhắm mắt lại, trên trán có chữ Băng màu trắng chậm rãi hiện lên.
Giờ phút này, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Sắc mặt Lăng Tiêu hoàn toàn đen lại, tên sư đệ khốn kiếp này quả nhiên là đang đùa giỡn hắn.
Nhất là nghĩ đến hành động giữa mình và Lý Vân Dương, hắn cũng cảm giác trong dạ dày cuồn cuộn một hồi, buồn nôn muốn chết.
Ái Nhi miễn cưỡng cười một tiếng, như vậy muốn kéo Vương Hạo quay về hành tinh Thiên Lang, độ khó càng gia tăng.
Tuy nhiên cho dù hi vọng lại nhỏ bé, cô cũng sẽ không bỏ qua.
Bởi vì cô không muốn nhìn ruột thịt trong Thánh Lang tộc chết ở trước mặt cô.
- Vậy vì sao Vương Hạo đại nhân không xin Băng Cung giúp đỡ...
Ái Nhi hiếu kỳ hỏi.
Vương Hạo thở dài, đứng dậy.
- Từ sau khi tôi biết sứ mạng của mình, tôi vẫn đang rèn luyện mình, hi vọng tranh thủ cứu giúp người nhiều hơn.
Lăng Tiêu trợn mắt xem thường, hắn biết vị sư đệ này lại muốn mở ra hình thức lừa dối người.
Ái Nhi sửng sốt một chút, cảm giác người này hình như cũng không phải quá lưu manh, cũng có ý thức trách nhiệm của mình.
Vương Hạo lại hít sâu một hơi.
- Đáng tiếc lực lượng của một người chung quy có hạn, nếu có người nguyện ý giúp đỡ tôi, tôi tin tưởng tôi có thể cứu giúp được nhiều người hơn.
Ánh mắt Ái Nhi nhìn về phía Vương Hạo hoàn toàn không giống trước, cảm giác đây mới là bộ dạng chúa cứu thế nên có.
Nghĩ tới đây, Ái Nhi quì một gối, vẻ mặt trang trọng nói:
- Thánh Lang tộc chúng tôi đầy nhiệt tình yêu thương hòa bình, nguyện ý giúp đỡ Vương Hạo đại nhân thực hiện mộng tưởng vĩ đại này.
Ánh mắt Vương Hạo nhất thời sáng lên, liền vội vàng nói:
- Vậy còn chờ gì, nhanh đưa bảo bối có giá trị của hành tinh Thiên Lang cho cho tôi.
Lăng Tiêu khẽ xoa mi tâm, quả nhiên vị sư đệ này giấu đầu lòi đuôi đã bị lộ ra.
Ái Nhi lắc đầu.
- Chỉ cần Vương Hạo đại nhân theo chúng tôi quay về hành tinh Thiên Lang, như vậy toàn bộ hành tinh Thiên Lang đều là của ngài.
Trong nháy mắt Vương Hạo lại mất hứng, hắn phí nhiều nước bọt như vậy, nhưng nha đầu kia thế nào vẫn cố chấp như vậy?
- Không để cho lại thì không để cho, thật sự cho rằng tôi không lấy được trái tim Lôi Thần sao?
Vương Hạo hầm hừ xoay người rời đi.
Ái Nhi thoáng lộ ra một nụ cười mỉm, cô thật sự không tin Vương Hạo có thể từ trong tay một cường giả Thiên Vị Cảnh bắt được trái tim Lôi Thần.
Vương Hạo đột nhiên quay đầu nói:
- Nếu không chúng ta tới đánh cược, nếu như tôi có thể từ trong tay của Lôi Khắc bắt được trái tim Lôi Thần, vậy Thánh Lang tộc các người lại phải đáp ứng tôi một việc vô điều kiện...
- Nếu như không lấy được?
Ái Nhi hỏi ngược lại.
Khóe miệng Vương Hạo cong lên hiện ra nụ cười ngả ngớn.
- Nếu như không lấy được, tôi lại theo các người quay về hành tinh Thiên Lang.
Ánh mắt của Ái Nhi liền sáng ngời, vội vàng nói:
- Vương Hạo đại nhân nói thật sao?
Giọng nói có lực của Vương Hạo vang lên:
- Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!
- Được!
Ái Nhi mỉm cười gật đầu đáp ứng vụ đánh cược, cô thật sự không tin một Vũ Vương có thể cướp được đồ từ trong tay của cường giả Thiên Vị Cảnh.
Cho dù đây là cường giả Thiên Vị Cảnh nhát gan nhất trong lịch sử, cũng không có khả năng để cho một Vũ Vương chiếm được tiện nghi.
Lăng Tiêu cho Ái Nhi một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, cùng Vương Hạo đánh cược, không phải tự mình tìm phiền phức sao...