Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 540: Chương 540: Đại nạn không chết, nhất định sẽ có hạnh phúc cuối đời




Lôi Khắc Tinh.

Đoàn người Vương Hạo đi ra khỏi cung điện của Lôi Khắc.

Người ngoài hành tinh xung quanh chỉ chỏ về phía đoàn người Vương Hạo bàn tán.

- Vừa rồi tôi rõ ràng nhìn thấy Lôi Khắc đại nhân tiến vào, nhưng tại sao những người này lại không có chuyện gì?

- Anh thật sự khờ hay là giả ngốc, Thánh Lang tộc là tồn tại mà Lôi Khắc đại nhân có thể đắc tội sao?

- Nói cũng đúng, dù sao Thánh Lang tộc là chủng tộc siêu đẳng, Lôi Khắc đại nhân thấy sợ cũng là chuyện bình thường.

- Những người này có ý gì? Đây là muốn đi sao?

- Chắc vậy, dù sao đối với chủng tộc siêu đẳng mà nói, tinh hệ Bắc Áo vẫn thật sự không có bảo bối nào khiến cho bọn họ có thể để vào mắt.

- ...

Chỉ chốc lát, đám người Vương Hạo liền lên phi thuyền Thánh Lang tộc, xông lên trời.

Ái Nhi khẽ cười nói:

- Vương Hạo đại nhân không hề che giấu rời đi như vậy, là diễn trò cho Lôi Khắc nhìn, để cho hắn tưởng rằng chúng tôi rời đi, có thể yên tâm trở về sao?

Vương Hạo khẽ gật đầu.

- Lôi Khắc có tu vi rất cao, tôi không tính được hắn đi nơi nào, cho nên chỉ có thể sử dụng biện pháp ngu ngốc nhất dụ hắn tới thôi.

Ái Nhi không nhịn được cười ra thành tiếng:

- Vương Hạo đại nhân, cho dù ngài dụ được Lôi Khắc ra, nhưng ngài muốn từ trong tay hắn nhận được trái tim Lôi Thần cũng là khó như lên trời, tôi thấy ngài vẫn nên theo tôi quay về hành tinh Thiên Lang, không nên lãng phí thời gian thì hơn.

Vương Hạo liếc mắt nhìn Ái Nhi, nghĩ thầm muội tử này sẽ không phải có ý đồ bất lương gì với hắn chứ?

Bằng không, không có việc gì mỗi ngày đều giở trò đòi hắn đi tới nhà cô làm gì?

- Ôi!

Vương Hạo thở dài.

- Quả nhiên người quá soái cũng là một cái tội!

Đám người Lăng Tiêu đảo mắt, phát hiện trình độ tự kỷ crngười này lại sâu hơn.

- Ừ...

Vương Hạo đột nhiên nhíu mày, đầu ngón tay không ngừng hoạt động.

Lăng Tiêu hiếu kỳ hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Vương Hạo gãi cằm.

- Tôi vừa rồi đột nhiên cảm ứng được Lý Vân Dương có nguy hiểm, lại dùng Lục Nhâm Thần Thuật tính một chút, phát hiện tiểu tử này có một kiếp nạn.

- Lý Vân Dương sao?

Mày liễu của Ái Nhi nhăn lại, tên này khiến cho cô nghĩ đến Đại Ma Vương mà lão tổ tông đã nói.

Cũng không biết có phải là cùng một người hay không.

Dù sao Tinh Vực lớn như vậy, người cùng tên quá nhiều, ai cũng không biết Lý Vân Dương Ma Vương này ở nơi nào.

- Hắn có một kiếp nạn thì liên quan gì với cậu.

Lăng Tiêu đảo mắt.

- Tôi cảm thấy cả đời này hắn gặp phải cậu xem như là hỏng rồi, còn không bằng chết sớm đầu thai sớm thì thỏa đáng hơn, nói không chừng còn có thể đầu thai tới người trong sạch, sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Vương Hạo cho Lăng Tiêu một ánh mắt khi dễ.

- Tôi nói này sư huynh, anh làm sao có thể có ý chí sắt đá như vậy, tôi thật sự vì cảm thấy xấu hổ anh, lẽ nào chúng tôi không nên tiến tới cứu hắn sao?

Lăng Tiêu trợn mắt há hốc mồm, hắn không thể tin được, lời nói vừa rồi lại từ trong miệng của Vương Hạo nói ra.

Rõ ràng là mình hại Lý Vân Dương thảm như vậy, hiện tại lại có thể ở nơi đây giả mù sa mưa, TM thật sự có cảm giác cẩu huyết.

Ái Nhi đột nhiên đứng ở trước mặt Vương Hạo, trừng mắt với Lăng Tiêu nói:

- Tôi nói chúa cứu thế đang yên đang lành, tại sao lại biến thành một kẻ lưu manh, hóa ra đều tại tất cả đám người các người làm hắn hư hỏng.

Lăng Tiêu há hốc mồm, ngơ ngác chỉ mình nói:

- Cô nói là tôi làm hỏng hắn sao?

Ái Nhi khinh bỉ nói:

- Lẽ nào anh thật sự cho rằng mắt tôi mù, không nhìn ra được sao?

Lăng Tiêu thật sự rất muốn nói với muội tử này, cô không chỉ có mắt thật sự mù, ngay cả lương tâm cũng bị chó ăn, lại có thể trợn mắt nói mò.

Vương Hạo liên tục gật đầu.

- Không sai, chính là hắn làm hỏng, năm đó tôi muốn thuần khiết bao nhiêu có thuần khiết bấy nhiêu, nhưng từ sau khi biết hắn, tôi lại không còn giống chính mình nữa.

Tiểu Bạch giơ tay lên, ồn ào nói:

- Còn có thỏ bảo bảo tôi cũng bị hắn làm hỏng...

Hai vị tiểu đệ Tiền Vạn Dương, Trần Diệu xấu hổ, một người một thỏ này không biết xấu hổ lên, quả nhiên thần cũng không đỡ nổi.

Mặt Ái Nhi nghiêm túc nói:

- Tôi lấy thân phận của công chúa Thánh Lang tộc ra lệnh cho anh, nếu như còn dám làm hỏng Vương Hạo đại nhân, anh lại sẽ nhận được lệnh truy sát của Thánh Lang tộc.

Vẻ mặt Lăng Tiêu nhất thời phiền muộn, theo sư đệ tai họa này quả nhiên không phải là chuyện tốt mà.

Ách, cũng không phải hoàn toàn không có chuyện tốt, tối thiểu hắn nhận được một phần truyền thừa của Long Thần thượng cổ.

Ái Nhi quay đầu, hiếu kỳ hỏi:

- Vương Hạo đại nhân, Lý Vân Dương này là người tốt hay là người xấu?

Vương Hạo quyết đoán nói:

- Đây là một người khiến người ta nhìn thấy cũng buồn nôn.

- Nhìn lại buồn nôn? Đó không phải là người xấu sao?

Ái Nhi lẩm bẩm nói:

- Lý Vân Dương này rất có thể chính là đại ma đầu mà lão tổ tông nói tới.

Trong lòng ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu mặc niệm ba phút cho Lý Vân Dương.

Đồng thời cũng hi vọng hắn thật sự trúng phải một kiếp nạn, tốt nhất còn không qua được, tranh thủ sớm chết sớm đầu thai, bằng không chắc chắn sẽ thê lương suốt đời.

Ái Nhi không nhịn được lại hỏi:

- Nếu Vương Hạo đại nhân cảm thấy người này buồn nôn, vậy tại sao còn muốn cứu hắn?

Vương Hạo bĩu môi, nếu không phải còn có hai lần cơ hội thăng cấp cần phải dựa vào Lý Vân Dương, hắn mới không ăn no rửng mỡ đi cứu Lý Vân Dương.

Hắn nhất định sẽ ở bên cạnh ăn bỏng, vì Lý Vân Dương cổ vũ tinh thần.

Vẻ mặt Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Thân là chúa cứu thế, sao có thể nhìn một sinh mạng rõ ràng biến mất ở trước mặt mình được?

Hai mắt Ái Nhi lóe lên ánh sao, cảm giác đây mới thật sự là chúa cứu thế.

Đám người Lăng Tiêu chịu phục, rõ ràng là một mối họa lớn, nhưng cuối cùng lại bị hắn trắng trợn tạo thành một đại anh hùng, chẳng qua không biết loại trạng thái anh hùng này còn có thể tiếp tục được bao lâu?

Chỉ một lát sau, Ái Nhi cho người dẫn theo đám người Vương Hạo đi nghỉ ngơi.

Trong gian phòng.

Đoàn người Vương Hạo lại tập trung, chẳng qua là lần này bỏ qua Ái Nhi một bên.

Tiểu Bạch không nhịn được hỏi:

- Vương Hạo, vì sao anh muốn đi cứu Lý Vân Dương?

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên.

- Lẽ nào cậu không có nghe nói qua, đại nạn không chết, nhất định phải có hạnh phúc cuối đời sao?

Tiểu Bạch cắn miệng cà rốt, nghiêng đầu qua hỏi:

- Ý của anh là nói gần đây bên cạnh Lý Vân Dương sẽ xuất hiện bảo bối?

- Đây nhất định là bảo bối, hơn nữa còn là bảo bối lớn rất khủng khiếp.

Khóe miệng Vương Hạo dâng lên một nụ cười tự tin.

Phải biết rằng Lý Vân Dương lại là con trai của Thiên Đạo, nếu quả thật đại nạn không chết, như vậy cha Thiên Đạo nhất định sẽ mang theo túi quà lớn để an ủi tâm linh nhỏ bé của hắn.

Ánh mắt của Tiểu Bạch liền sáng ngời, thúc giục:

- Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta nhanh đi tìm bảo bối thôi!

Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu vì Lý Vân Dương lại mặc niệm ba phút.

Cũng không biết khi Lý Vân Dương hay tin Vương Hạo nhớ thương hắn như vậy, sẽ nên khóc hay nên cười?

- Không vội!

Vương Hạo mỉm cười.

- Nếu chúng tôi cầm bảo bối của người ta, đương nhiên phải trả cho người ta một phần bảo bối, lẽ nào cậu không có nghe nói qua, có mượn có trả, mượn nữa cũng không khó sao?

- Trả?

Tiểu Bạch sửng sốt, cảm giác mặt trời hôm nay nhất định là mọc ra từ phía tây, bằng không tại sao Vương Hạo phải nói mê sảng như vậy?

Ba người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đảo mắt, Vương Hạo này trả đồ, ai dám nhận?

Cái này nhất định là một quả bom hẹn giờ, nói không chừng ngày nào đó nó lại nổ tung.

Đương nhiên, cái này cũng có thể là một cái hố, nếu như ai muốn, như vậy sẽ rơi vào trong hố.

Vương Hạo sẽ đứng ở trên miệng hố đòi các loại lợi ích, về phần cuối cùng có cứu hay không, chắc hẳn chỉ có quỷ mới biết, thậm chí quỷ cũng không biết...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.