Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 541: Chương 541: Cực Quang Ma Phương




Tinh hệ Bắc Áo.

Trên một tinh cầu không biết tên.

Toàn thân Lý Vân Dương tản ra ánh sáng màu vàng, khí tức cũng đang không ngừng tăng cường.

Bên cạnh hắn, ông già tóc trắng lộ ra thần sắc kích động vô cùng, chỉ thiếu chút xíu nữa Lý Vân Dương lại có thể đột phá tu vi Vũ Đế.

Đồng thời cũng có nghĩa là hắn có thể nhận được thân thể trẻ tuổi của Lý Vân Dương, sinh mạng có thể một lần nữa bắt đầu.

- Ầm ầm ầm...

Một tiếng nổ thanh thúy vang từ trong cơ thể Lý Vân Dương, cái này cũng khiến cho khí tức Lý Vân Dương đạt tới đỉnh phong.

Ánh mắt của ông già tóc trắng liền sáng ngời, quát to một tiếng:

- Lúc này không cướp, còn đợi tới khi nào!

Vừa dứt lời, chỉ thấy trong thiên linh cái của ông già tóc trắng lao ra một đường ánh sáng trắng đánh thẳng về phía Lý Vân Dương.

Khi này đạo ánh sáng trắng tiến vào trong cơ thể của Lý Vân Dương, hai mắt của Lý Vân Dương trợn tròn, trên trán có gân xanh nổi lên, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, giống như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ vậy.

Đột nhiên, trong cơ thể của Lý Vân Dương truyền ra một tiếng cười chói tai:

- Cạc cạc, bộ thân thể này quá hoàn mỹ, căn cơ đánh bóng quá đúng chỗ, thật đúng là vượt ra ngoài dự đoán của lão phu.

Hai mắt của Lý Vân Dương đỏ bừng, đau khổ gào thét nói:

- Ông cuối cùng là ai? Rốt cuộc muốn làm gì?

Tiếng cười chói tai vang lên:

- Lão phu chính là Thiên Ma Thần được người đời tôn trọng gọi là đệ nhất ma đầu của Tinh Vực, hiện tại thọ nguyên không còn dư lại bao nhiêu, dự định mượn thân thể cậu dùng một lát.

- Khốn kiếp!

Vẻ mặt Lý Vân Dương đại biến, hét lớn:

- Tôi còn chưa có đi cứu Khố Lạp, cũng chưa hoàn thành kỳ vọng của sư phụ đánh bại Vương Hạo, tuyệt đối không thể chết như vậy được...

Thiên Ma Thần cười ha ha.

- Tiểu tử, lão phu lại là cường giả Thần Vị cảnh, cho dù thọ nguyên không còn dư lại bao nhiêu, có thể lực lượng phát huy ra có hạn, nhưng đối phó với kẻ vừa thăng cấp Vũ Đế như cậu lại quá dễ dàng!

Hai mắt của Lý Vân Dương đỏ bừng, ngửa mặt lên trời hét lớn:

- Tôi không cam lòng!

Thiên Ma Thần đắc ý cười to:

- Lý Vân Dương, thân thể này của cậu có tiềm lực vô cùng lớn, lại thêm lão phu có kinh nghiệm tu luyện nhiều năm, nhất định có thể chạy nước rút tới cảnh giới cao hơn, đến lúc đó cậu cũng có thể chết nhắm mắt được rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói bất cần đời vang lên.

- Ái chà à, tôi tưởng là ai, hóa ra là sư phụ của lão già Minh Hiên kia!

Lý Vân Dương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Vương Hạo đã đi tới, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn.

Đồng thời, bên cạnh Vương Hạo còn có bốn người Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Ái Nhi, đương nhiên còn có Tiểu Bạch ngồi ở trên vai của Vương Hạo.

Lý Vân Dương đau khổ lớn tiếng kêu lên:

- Vương Hạo, anh còn đang chờ cái gì nữa? Nhanh chóng giết tôi đi.

- Giết anh!

Vương Hạo sửng sốt một chút, phát hiện tư tưởng giác ngộ của con trai Thiên Đạo còn thật sự không cao.

Ái Nhi lộ ra vẻ mặt bất ngờ, không phải nói Lý Vân Dương này rất buồn nôn sao? Tại sao lại có loại giác ngộ này?

- Đúng, chính là giết tôi đi.

Thần sắc Lý Vân Dương kích động nói:

- Chỉ cần anh giết tôi, như vậy cũng chẳng khác nào giết lão ma đầu này.

Giọng điệu Thiên Ma Thần cấp bách kêu lên:

- Vương Hạo tiểu hữu, lão phu với tiểu hữu không thù không oán, còn giúp cậu trừ đi một đối thủ, cậu không thể lấy oán trả ơn.

- TM thật sự không biết xấu hổ, nói rất hay giống tôi nợ ông vậy.

Vẻ mặt Vương Hạo khinh bỉ.

- Ông còn chưa có làm rõ ràng tình thế! Hiện tại tôi lớn nhất, ở đây do tôi quyết định.

Trong lòng Thiên Ma Thần thấy phiền muộn, hắn đã lựa chọn tinh cầu hẻo lánh như vậy để tiến hành đoạt xác, nhưng vì cái gì Vương Hạo còn có thể tìm tới đây chứ?

Xem ra, danh hiệu chúa cứu thế cũng không phải thổi phồng lên.

Trên gương mặt Lý Vân Dương đầy đau khổ kêu lên:

- Vương Hạo, anh lại là chúa cứu thế, làm sao có thể nhìn loại ác ma này tiếp tục gây nguy hại cho thế gian chứ? Nhanh chóng giết tôi đi.

Vương Hạo bĩu môi.

- Anh kêu tôi giết, tôi lại giết, vậy tôi chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?

Trong lòng mọi người ở đây xuất hiện một chữ á đù thật lớn, đây đã là lúc nào? Người này lại còn ở tính toán chi li những điều này?

Ái Nhi lôi kéo Vương Hạo, thần sắc kích động kêu lên:

- Vương Hạo đại nhân, anh xem thanh kiếm lớn này!

Vương Hạo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở bên cạnh thân thể già nua của Thiên Ma Thần có một kiếm lớn màu đen, phía trên lập lòe ánh sáng sắc bén mãnh liệt, khiến người ta liếc mắt nhìn, lại có cảm giác da đầu tê dại, như rơi vào địa ngục vậy.

- Đây là...

Ánh mắt Vương Hạo nhất thời sáng lên, cho dù hắn không biết thanh kiếm này tên gì, nhưng nhất định là thần binh lợi khí.

Ái Nhi kích động nói:

- Đây cũng là vũ khí hợp kim cấp chín trong truyền thuyết, bọn họ lựa chọn sử dụng kim loại hiếm rèn thành, cho dù là toàn bộ Tinh Vực cũng chỉ có bốn thanh, trong đó hai thanh lần lượt ở trong tay Thiên Cung, Tiên Cung, còn có một thanh tung tích không rõ, cuối cùng một thanh lại rơi vào trong tay của Thiên Ma Thần đệ nhất ma đầu tinh vực này.

- Toàn bộ Tinh Vực chỉ có bốn thanh!

Mắt của Vương Hạo lập tức sáng lên, nhanh chóng tiến lên cầm thanh kiếm lớn màu đen trong tay.

Lúc này, một cảm giác lạnh tới tận xương xông lên đầu, hắn nhẹ nhàng vung vẩy một chút, chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo bắn ra, trên mặt đất lưu lại một vết nứt sâu hơn năm thước.

- Thật đúng là một thanh thần binh lợi khí.

Vương Hạo mừng rỡ, yêu thích không buông tay.

Thiên Ma Thần giận dữ hét:

- Vương Hạo, cậu không nên quá quá đáng, đó là Thiên Ma Cự Kiếm của lão phu, không phải là thứ cậu có thể đụng vào được.

Vương Hạo bĩu môi.

- Lão già, ông có thời gian ở đây ầm ĩ loạn với tôi, chẳng thà suy tính một chút nên ứng phó với Lý Vân Dương thế nào đi!

- Lý Vân Dương làm sao?

Thiên Ma Thần vô cùng xem thường, một tiểu tử vừa đột phá Vũ Đế, ở trước mặt hắn còn có thể lật trời được sao?

Vương Hạo mỉm cười, không nói gì, nếu Thiên Đạo an bài một kiếp này cho con trai của mình, làm sao có thể không lưu lại một đường sống?

Cho nên, Lý Vân Dương khẳng định vẫn nắm con át chủ bài chưa lấy ra, thậm chí ngay cả chính bản thân Lý Vân Dương cũng không biết trên người mình có vật gì đó chưa dùng, chính là bảo bối cứu cái mạng nhỏ của hắn.

- Gào...

Đúng lúc này, Lý Vân Dương nổi giận gầm lên một tiếng, trong túi bay ra một khối vuông màu vàng, lơ lửng ở trước mặt hắn, lóe ra ánh sáng màu vàng chói mắt.

Đồng thời, một uy áp khủng khiếp cuốn ra thiên địa, phía sau Lý Vân Dương còn ra hiện một nam tử với bóng dáng uy vũ, hình như đang bảo vệ Lý Vân Dương vậy.

Thiên Ma Thần hoảng sợ quát to một tiếng.

- Đáng chết, cái này lại có ý chí của các Thần thượng cổ.

Đồng tử của Ái Nhi chợt co lại, kinh ngạc kêu lên:

- Cực Quang Ma Phương!

- Cực Quang Ma Phương?

Vẻ mặt Vương Hạo nghi ngờ, rõ ràng hắn chưa từng nghe qua đây là thứ gì.

Nhưng nhìn cái này ra sân lại biết được nó là món bảo bối khó lường.

Ái Nhi hít một hơi thật sâu, giải thích:

- Trong các Thần thượng cổ có bốn vị thần linh mạnh nhất, một tên trong đó gọi là Cực Quang Minh Thần, hắn đặt truyền thừa của mình ở trong bảy Ma Phương, chỉ cần có người có thể tập trung bảy Ma Phương này, như vậy lại có thể nhận được truyền thừa của hắn, cho nên mọi người gọi Ma Phương này là Cực Quang Ma Phương.

- Má nó!

Trong nháy mắt Vương Hạo mất hứng, hắn vừa mua bức vẽ bảo tàng truyền thừa của Vũ Diệu Ma Thần, cha Thiên Đạo của Lý Vân Dương lại đưa tới truyền thừa Cực Quang Minh Thần, đây là thành tâm đối phó với hắn có đúng không?

Cho nên không cần nói, nhất định phải cướp Cực Quang Ma Phương trong tay Lý Vân Dương, cho dù bóp nát ở trong tay, cũng không thể để cho Lý Vân Dương tâm tưởng sự thành...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.