Tinh hệ Bắc Áo.
Trên một tinh cầu không biết tên.
Lý Vân Dương như lão tăng ngồi vào chỗ của mình, ngồi ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích.
Cực Quang Ma Phương màu vàng bay lơ lửng ở trên đỉnh đầu, chiếu sáng Lý Vân Dương chiếu sáng giống như Phật tổ hạ xuống.
- Tiểu tử thối, cậu bớt coi thường lão phu.
Thiên Ma Thần nổi giận gầm lên một tiếng.
Chỉ thấy trong cơ thể Lý Vân Dương lại bạo phát ra một ánh sáng tối tăm.
Lại như vậy thân thể Lý Vân Dương biến thành phân nửa màu vàng, phân nửa màu đen.
Mọi người ở đây nhìn cảnh tượng như vậy đều khẩn trương, rất muốn biết, rốt cuộc Lý Vân Dương có thể thành công đẩy lùi lão ma đầu, hay là lão ma đầu thành công đoạt xác Lý Vân Dương?
Vương Hạo không để ý đến tương thân tương ái giữa Lý Vân Dương và Thiên Ma Thần.
Mà hắn xoay người lại đến trước thân thể Thiên Ma Thần, bắt đầu tìm kiếm bảo bối ở trên thân của Thiên Ma Thần.
Hắn không tin một cao thủ Thần Vị cảnh lâu đời, trên thân chỉ có một thanh Thiên Ma Cự Kiếm.
Rất nhanh Vương Hạo lại phát hiện mình đã tính sai, hóa ra trên thân ông già này ngoại trừ một thanh kiếm ra, thật sự không có gì.
- Má nó, người này thật sự là cường giả Thần Vị cảnh sao? Không ngờ lại có thể nghèo thành như vậy.
Vương Hạo tức giận đạp ở trên thân của Thiên Ma Thần.
Ái Nhi tiến lên giải thích:
- Vương Hạo đại nhân, đối với cường giả Thần Vị cảnh mà nói, tiền tài bảo vật có được một cách dễ dàng, chỉ có thực lực mới là vĩnh hằng.
Vương Hạo khẽ gật đầu, đối với loại cảm giác này hắn cũng hiểu rõ.
Trước đây khi hắn vô địch, hắn lại phát hiện chỉ cần hắn muốn, như vậy đều có thể nhận được tất cả mọi thứ ở trên thế gian.
Cho nên có thực lực chẳng khác nào nắm giữ tất cả, đây gọi là tâm tính của cường giả.
- Gào...
Đúng lúc này, Lý Vân Dương lại gầm lên giận dữ.
Trên thân hắn có ánh sáng màu vàng không ngừng giảm bớt ánh sáng màu đen, rõ ràng Thiên Ma Thần sắp không chịu nổi.
Vương Hạo lẩm bẩm nói:
- Thật sự không hổ danh là con trai của Thiên Đạo, lúc này mới đột phá đến Vũ Đế, thậm chí ngay cả cao thủ Thần Vị cũng phải thua ở trong tay hắn.
- Ầm ầm ầm...
Đột nhiên, trong không trung có tiếng nổ vang, chỉ thấy Cực Quang Ma Phương bạo phát ra một ánh sáng mạnh càng thêm chói mắt.
Đồng thời Cực Quang Ma Phương cũng bắn ra tranh vẽ, phía trên rõ ràng cho thấy vị trí của một Ma Phương khác.
Điều khiến cho đám người Vương Hạo có chút không tưởng tượng được chính là vị trí đại khái của Ma Phương này lại có thể ở tinh hệ Bắc Áo.
Vương Hạo nhíu mày lẩm bẩm nói:
- Tổng cộng có bảy Ma Phương, hiện tại lại có thể xuất hiện hai cái, chẳng lẽ mình khi dễ Lý Vân Dương quá độc ác, cho nên cha Thiên Đạo này đặc biệt chuẩn bị thủ đoạn giúp con trai đối phó với mình sao?
Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, cười lạnh nói:
- Muốn cho tôi làm đá kê chân cho con trai của ông sao? Phải khiến ông thất vọng rồi.
- Không có khả năng!
Đúng lúc này, Thiên Ma Thần đột nhiên hoảng sợ hét lên một tiếng.
Bất chợt, chỉ thấy đến trong Cực Quang Ma Phương bạo phát ra một đường ánh sáng màu vàng, lôi linh hồn của Thiên Ma Thần từ trong cơ thể của Lý Vân Dương ra.
Cuối cùng dung nhập vào trong Cực Quang Ma Phương, cũng không biết là chết hay sống.
- Cơ hội tốt!
Hai mắt Vương Hạo đột nhiên mở ra, nắm chặt Thiên Ma Cự Kiếm, phi thân nhảy một cái, đi tới bên cạnh Lý Vân Dương.
Hắn không nói nhiều lời vô nghĩa, vung Thiên Ma Cự Kiếm lên một kiếm bổ về phía Cực Quang Ma Phương.
- Ầm ầm ầm...
Một tiếng động cực lớn vang lên, chỉ thấy một kiếm của Vương Hạo bổ cho Cực Quang Ma Phương bay ra ngoài.
- A...
Đồng thời, Lý Vân Dương cũng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Trong nháy mắt Vương Hạo cũng bị chấn động bay ra ngoài, Thiên Ma Cự Kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.
- Lão đại!
- Sư đệ!
- Vương Hạo đại nhân!
Mọi người ở đây vô cùng kinh ngạc, vội bước lên phía trước đỡ Vương Hạo dậy.
Vương Hạo đẩy mọi người ra, lau vết máu tươi bên khóe miệng, hắn đi tới trước mặt Cực Quang Ma Phương, nhặt nó lên.
Lần này hắn ngược lại muốn xem thử, thiếu một Cực Quang Ma Phương, xem Lý Vân Dương còn có thủ đoạn gì để đối phó với hắn.
Đúng lúc này, tiếng kêu kinh sợ của Thiên Ma Thần từ trong Cực Quang Ma Phương phát ra.
- Có ai không? Ai mau tới cứu lão phu... Chỉ cần có thể cứu lão phu ra ngoài, lão phu bảo đảm cho hắn tất cả những gì hắn muốn...
Vương Hạo không nhịn được cười nói:
- Hóa ra Thiên Đạo an bài một lão gia gia cho Lý Vân Dương,.
- Giọng nói này là... Vương Hạo!
Thiên Ma Thần kích động hét lớn:
- Vương Hạo, chỉ cần cậu thả lão phu ra ngoài, như vậy lão phu nhất định sẽ cho cậu tất cả những gì cậu muốn...
Vương Hạo bĩu môi, chờ ít ngày nữa người đưa quà tặng tới cho hắn nhiều tới mức đếm không xuể, hắn làm sao có khả năng tin tưởng lời lão ma đầu này nói chứ?
- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ cướp đoạt cơ duyên của con trai Thiên Đạo, thu được 1 trăm triệu điểm tội ác.
Chân mày Vương Hạo nhíu lại một cái, hỏi:
- Vì sao không phải là ưu đãi giảm giá hoặc thăng cấp, là cho điểm tội ác.
Hệ thống đáp:
- Cực Quang Ma Phương có bảy cái, nhưng kí chủ chỉ cướp được từ trong tay Lý Vân Dương cướp được một cái, trước mắt điều này không có ảnh hưởng quá lớn đối với Lý Vân Dương.
Vương Hạo khẽ gật đầu, không lại rầu rĩ về chuyện này nữa, hắn quay đầu lại nhìn về phía Lý Vân Dương.
Chỉ thấy khí tức của Lý Vân Dương yếu ớt, ngã trên mặt đất, rõ ràng bị trọng thương.
Lý Vân Dương chật vật ngẩng đầu.
- Vương Hạo trả Khố lạp lại cho tôi... Tôi không thể không có hắn.
Những người ở đây biết chân tướng, không nhịn được rùng mình một cái, cảm giác tiểu tử Lý Vân Dương này đã hoàn toàn bị bẻ cong.
Ái Nhi lộ ra vẻ mặt tức giận.
- Có phải các người giật dây Vương Hạo đại nhân, cướp người thương của người khác hay không.
Đám người Lăng Tiêu đảo mắt, loại chuyện này còn cần bọn họ giật dây sao? Vương Hạo làm còn nhanh hơn bất kỳ người nào khác đi.
Vương Hạo khoát tay áo, thở dài nói:
- Ái Nhi, cô trách nhầm bọn họ rồi, Khố Lạp này là tên nhân yêu, tôi vì cứu giúp thiếu niên lạc đường này, cho nên tôi mới nhẫn tâm chia rẽ bọn họ.
- Nhân yêu!
Ái Nhi lộ ra vẻ mặt buồn nôn, cô rốt cuộc đã biết vì sao Vương Hạo nói Lý Vân Dương buồn nôn.
Vương Hạo khẽ cười nói:
- Lý Vân Dương, tôi nhốt Khố Lạp ở trong địa lao của cung điện Lôi Khắc, về phần có thể cứu hắn hay không, vậy phải xem anh rốt cuộc thương hắn bao nhiêu.
- Vương Hạo anh...
Lý Vân Dương giận dữ, muốn đứng dậy liều mạng với Vương Hạo, nhưng hắn bị trọng thương căn bản không đứng nổi.
Đồng thời, hắn cũng hận mình, vì sao trước đây không có dũng khí dẫn Khố Lạp ở bên cạnh, cho nên Khố Lạp rơi vào trong tay của Vương Hạo.
Thậm chí hắn cũng không dám tưởng tượng, Khố Lạp người mềm mại như vậy ở trong địa lao sẽ bị khi dễ thành thế nào.
- Anh vẫn nên suy nghĩ thật kỹ, nên cứu người như thế nào!
Vương Hạo mỉm cười, dẫn theo một đám người rời đi.
Ban đầu, hắn dự định chọc cho Lý Vân Dương và Lôi Khắc chiến đấu, tới làm một ngư ông đắc lợi.
Nhưng Thiên Ma Thần bị Cực Quang Ma Phương phong ấn, khiến cho kế hoạch xuất hiện chút biến động.
Nhưng hắn tin tưởng, có Thiên Đạo người cha này che chở, Lý Vân Dương nhất định có thể một lần nữa tìm được cứu viện từ bên ngoài, khiến cho trò hay ngao cò tranh nhau được trình diễn.
- Lý Vân Dương, anh cũng đừng để cho tôi thất vọng đấy!
Vương Hạo lẩm bẩm nói:
- Điều kiện của Thánh Lang tộc kia, tôi chờ anh đi hoàn thành giúp tôi.
Đồng thời, Vương Hạo cũng muốn chờ sau khi chuyện nơi đây kết thúc, sẽ lập tức lên đường đi tới Thiên Vực, hắn nhất định phải được truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần này.
Chẳng qua hắn dự đoán được truyền thừa Vũ Diệu Ma Thần rõ ràng không dễ dàng lấy được, có cần lừa dối một nhóm cao thủ cùng hắn đi khai hoang hay không? Tiện thể gây tai họa cho Thiên Vực một lần...