Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 827: Chương 827: Anh tưởng anh là ai chứ?




Trong vũ trụ tối tăm.

Âu Dương Nguyên Tu lộ ra vẻ mặt tức giận, phối hợp với trên gương mặt đầy máu tươi, thật giống như ác ma từ trong địa ngục bò ra, muốn khủng khiếp bao nhiêu cũng có.

- Lần này sơ suất, không nghĩ tới Đại Âu Thánh Chủ sẽ chạy tới bắt cóc tôi.

Âu Dương Nguyên Tu nắm chặt nắm đấm.

- Thực lực còn quá yếu, lần này trở về phải tận dụng thời gian bế quan mới được.

Đúng lúc này, một trận gió mát thổi tới, không trung chấn động không ngừng, tạo ra thanh thế cực lớn.

Âu Dương Nguyên Tu biến sắc, nhanh chóng nghiêng người né tránh, khóe mắt nhanh chóng đảo qua không trung, chỉ thấy Vương Hạo bước trong không trung, một tay cầm Kiếm của Chúa Tể, toàn thân giống như Du Long nhanh chóng đâm về phía hắn.

- Tài chỉ đủ vẽ giun!

Âu Dương Nguyên Tu hừ lạnh một tiếng, dễ dàng nghênh đón một kiếm này của Vương Hạo.

Nhưng đúng vào lúc này, Âu Dương Nguyên Tu lại cảm nhận được phía sau có một đường kiếm quang đâm ra, kiếm khí kéo theo kiếm ảnh thật dài, lấy góc độ vô cùng xảo quyệt và tàn nhẫn đâm tới.

- Tại sao có thể như vậy được?

Sắc mặt của Âu Dương Nguyên Tu hoàn toàn thay đổi, chỉ thấy người sử dụng ra một kiếm này lại là một con thỏ, trong tay cũng không dùng kiếm, mà là dùng một cây Thanh Trúc.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, thỏ nhà của hắn không chỉ có thể sử dụng làm thỏ vàng ròng 24k, còn là một cao thủ kiếm đạo chân chính, trong vũ trụ Thiên Kiếm Thiên Đạo này, không có khả năng cướp đoạt uổng công.

Đồng thời, Kiếm của Chúa Tể trong tay Vương Hạo nhanh chóng chuyển động, lại đâm về phía Âu Dương Nguyên Tu.

Âu Dương Nguyên Tu tập trung tinh thần đến cực hạn, muốn tránh thoát hai kiếp cùng công kích ở phía trước và phía sau.

Nhưng vào lúc này, hai mắt của Vương Hạo chợt mở ra, một khí tức màu đen cực kỳ khủng khiếp từ trong cơ thể hắn bạo phát ra.

- Sát khí hóa hình, đây là thánh thể Bạch Hổ!

Đồng tử của Âu Dương Nguyên Tu chợt co lại, trong nháy mắt sợ hãi trong lòng bị phóng đại vô số lần, còn xuất hiện thất thần ngắn ngủi.

- Vèo...

Một giây tiếp theo, hai dòng máu tươi từ trong cơ thể của Âu Dương Nguyên Tu phun ra.

Tất cả mọi người ở đó trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy Tiểu Bạch Thanh Trúc thành công đâm vào trong đầu của Âu Dương Nguyên Tu, Kiếm của Chúa Tể Vương Hạo chặt đứt một cánh tay của Âu Dương Nguyên Tu, máu tươi giống như không lấy tiền chảy ra.

Âu Dương Nguyên Tu không dám tin nói:

- Cậu lại dám giết tôi?

- Ông tưởng ông là ai chứ? Tôi có gì mà không dám giết ông?

Vương Hạo bĩu môi,

Bấm ra một đạo chỉ quyết dùng sức điểm một cái về phía Âu Dương Nguyên Tu.

Lúc này, từng năng lượng khó hiểu nhanh chóng tập trung, bóng người màu vàng cũng xuất hiện, đồng thời một tay nắm lấy đầu của Âu Dương Nguyên Tu.

- Bàn tay của thượng đế!

Sắc mặt của Âu Dương Nguyên Tu biến đổi kịch liệt, trong lòng đột nhiên hối hận, nếu như sớm biết Vương Hạo loại biến thái cấp bậc như vậy, nói thế nào hắn cũng không tới trêu chọc tên khốn kiếp này.

Hiện tại thì hay rồi, truyền kỳ thuộc về hắn còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc.

Tiểu Bạch nhặt kim trúc của Âu Dương Nguyên Tu lên, hài lòng sử dụng khuôn mặt nhỏ nhắn cà cà vào nó.

- Trang bị của thỏ bảo bảo tôi cuối cùng đã thăng cấp, thỏ vương lại trở về.

- A...

Một giây tiếp theo, Âu Dương Nguyên Tu phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Tất cả mọi người ở đó chợt rùng mình một cái, tiếng kêu kinh hoàng cũng vang lên theo.

- Vương Hạo muốn làm gì? Hắn không sợ Tam Thần Sơn tìm hắn gây phiền phức sao?

- Tìm hắn gây phiền phức là cj nhỏ, chỉ sợ ngay cả vũ trụ Vô Cực cũng bị Tam Thần Sơn tính vào bên trong!

- Ngay cả Đại Âu Thánh Chủ cũng không dám động tới Âu Dương Nguyên Tu, hắn lấy đâu ra lá gan này vậy?

- Tên khốn kiếp này gan lớn đến mức ngay cả Lục Đạo Luân Hồi cũng dám cho nổ, giết một Âu Dương Nguyên Tu thì tính là cái gì chứ?

- Tên khốn kiếp này tự mình muốn chết, nhưng không nên liên lụy tới chúng ta!

- Hiện tại cho dù hắn chọc thủng trời, trong vũ trụ Vô Cực cũng không có ai có thể ngăn cản được hắn.

- Lẽ nào chúng ta lại nhìn Âu Dương Nguyên Tu chết đi như vậy sao?

- Không cần lo lắng, Tam Đại Kim Cương tu luyện chính là lực lượng, tốc độ không nhanh, tuyệt đối đuổi không kịp Đại Âu Thánh Chủ, tin tưởng bọn họ sẽ trở về.

- Chỉ cần Tam Đại Kim Cương nhìn thấy Vương Hạo ra tay, vậy tuyệt đối là oan có đầu nợ có chủ, sẽ không gây phiền phức cho chúng ta.

- Nếu như Vương Hạo bị tiêu diệt, này coi như là diệt ma cho vũ trụ Vô Cực chúng ta.

- Loại yêu nghiệt này vẫn không nên tồn tại thì tốt hơn, bằng không không chừng ngày nào đó vũ trụ Vô Cực sẽ đã bị hắn chơi tới hỏng mất.

- ...

Vương Hạo ôm Tiểu Bạch, xoa cái đầu thỏ của nó, ban tất cả những gì cướp đoạt được cho con thỏ này.

Tiểu Bạch thoải mái nằm ở trong lòng của Vương Hạo, thần sắc kia vô cùng say mê.

Âu Dương Nguyên Tu đau khổ kêu lên:

- Cầu xin cậu thả tôi ra, chỉ cần cậu thả tôi ra, tôi tuyệt đối sẽ đề cử cậu với sư phụ tôi, khiến cho cậu trở thành người thừa kế đời kế tiếp của Tam Thần Sơn.

Vẻ mặt Vương Hạo tức giận nói:

- Lão tử có tay có chân, thiên phú dị bẩm, dựa vào ăn bám gây dựng sự nghiệp, là một thế hệ loại hình cố gắng, bây giờ ông lại bảo tôi đi làm nhị đại lăn lộn ăn chờ chết, ông có biết câu nói kia của ông chính sỉ nhục tôi không?

Âu Dương Nguyên Tu khóc không ra nước mắt, tại sao hắn lại gặp phải loại tiện nhân không đi theo lẽ thường này chứ!

Ăn bám lại còn nói thành gây dựng sự nghiệp, hắn định nghĩa mình là một thế hệ cố gắng, CMN thật đúng là trong cánh rừng lớn, chim gì cũng có.

Âu Dương Nguyên Tu lộ ra vẻ mặt bi thống nói:

- Tôi biết sai rồi, thật ra tôi còn có một tiểu sư muội, là nữ nhi duy nhất của sư phụ tôi, cô ấy sinh ra cao quý, thiên phú cực mạnh, đặc biệt phù hợp với tiêu chuẩn gây dựng sự nghiệp của cậu.

Vương Hạo thoả mãn gật đầu đầu.

- Ông yên tâm, nếu sư muội của ông là tiêu chuẩn gây dựng sự nghiệp của tôi, như vậy tôi có thời gian rảnh rỗi, nhất định dẫn theo pháo Italy của tôi đi gặp cô ấy, bảo đảm bắn đến khi cô ấy quỳ xuống đất cầu xin.

- A...

Hắn vừa nói dứt lời, Âu Dương Nguyên Tu lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể khô quắt xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được, khí tức cũng cấp tốc giảm xuống, rất nhanh lại biến thành một người bình thường.

- Vì sao?

Âu Dương Nguyên Tu không cam lòng hỏi.

Vẻ mặt Vương Hạo xin lỗi nói:

- Thật ngại quá, vừa rồi nghe được tin tức ông nói quá kích động, cho nên lại dùng sức quá mạnh.

- Ách...

Hai mắt của Âu Dương Nguyên Tu trợn ngược, cuối cùng bởi vì thiếu dưỡng chết ở trong vũ trụ.

Vương Hạo thở dài nói:

- Tôi vốn muốn trả lại tất cả những gì cướp đoạt cho ông, nhưng tại sao ông lại muốn ra đi nhanh như vậy? Lẽ nào nhân gian đã không có một chút gì đáng để ông lưu luyến sao?

Trán của mọi người ở đây đầy vạch đen, tên khốn kiếp này dám ở đó giả vờ? Thật sự coi ánh mắt quần của chúng đều mù cả rồi sao?

- Hắc. . . A...

Tiểu Bạch ngáp một cái, sau đó nhanh chóng tiến vào trong lòng của Vương Hạo, bắt đầu ngủ say, nó cần phải tiêu hóa trái tim Cửu Khiếu Linh Lung, còn có thánh thể ngôi sao một chút.

- Vèo vèo...

Đúng lúc này, ba tiếng xé gió gấp gáp vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tam Đại Kim Cương đã trở về.

- Là ai? Là ai giết Âu Dương đại thiếu...

Khi Tam Đại Kim Cương nhìn thấy được thi thể của Âu Dương Nguyên Tu, bọn họ lập tức liên tục gầm lên giận dữ.

Đồng thời, ba khí tức cực kỳ kinh khủng trong nháy mắt bạo phát ra, trong không trung bắt đầu run rẩy kịch liệt, giống như toàn bộ vũ trụ cũng đang lắc lư vậy.

Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người ở đây lại rơi vào trên thân của Vương Hạo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.