Ánh trăng như nước, phản chiếu mặt hồ.
Đám người Vương Hạo đi đến ven hồ, xung quanh đều là thiến niên, thiếu nữ tươi cười vui vẻ, tràn ngập sức sống thanh xuân.
Có thiếu niên mặc quần áo cổ trang, tay cầm quạt xếp, giống như một thư sinh. Còn thiếu nữ mặc quần áo cổ trang, là một bộ trang phục thục nữ.
Chẳng qua rất nhiều thiếu niên mặc âu phục, đeo cà vạt, trang phục nhã nhặn lịch sự.
Đương nhiên cũng có thiếu nữ mặc lễ phục dạ hội, khoe ra dáng người đẹp nhất của bản thân.
Đám người Vương Hạo cũng theo mốt, mặc quần áo cổ trang, tay cầm quạt xếp, tạo hình như một thiếu niên anh tuấn.
- Vương Hạo, lát nữa anh đừng gây chuyện.
Nhạc Huyên kéo Vương Hạo, nói nhỏ bên tai.
- Sợ cái gì!
Vương Hạo lắc đầu.
- Chúng ta không phải là người Liên Bang Diệu Thiên, làm loạn thì có làm sao.
Nhạc Huyện tức điên. Cô muốn cho tên khốn này hai cái tát. Bây giờ, Vương Hạo biến thành hình dáng giả trai của cô. Nếu có chuyện gì, thì thanh danh của cô sẽ bị bôi nhọ, nên cô rất khẩn trương.
Hai đứa đàn em Tiền Vạn Dương và Trần Diệu giống như hai lúa vào nhà quan lớn, nhìn đông nhìn tây. Nếu bọn họ không nhận Vương Hạo làm lão đại, thì cả đời bọn họ cũng không có tư cách tham gia bữa tiệc như thế này.
- Lão đại! Anh nói, rốt cuộc cháu gái của Nguyên Soái có ý gì. Chẳng lẽ cô ta thích tiểu thư Nhạc Huyên, À không, là anh bây giờ.
Tiền Vạn Dương nhỏ giọng hỏi.
Trần Diệu cũng bu lại, hiển nhiên rất hứng thú với chuyện bát quái như thế này.
Vương Hạo nhún vai:
- Ai biết được! Chẳng qua, dù cô ta muốn làm gì, thì chỉ cần anh dùng áo nghĩa tán gái chung cực, thì cô ta lập tức biến thành bé ngoan.
Tiền Vạn Dương và Trần Diệu sáng mắt lên, cung kính nói:
- Mong lão đại chỉ giáo!
Lăng Tiêu và Lý Vân Dương nghe thế, cũng vểnh tai lên, muốn nghe xem cái gì là áo nghĩa tán gái chung cực.
Vương Hạo duỗi ra ba ngòn tay:
- Áo nghĩa tán gái chung cực chỉ có sáu chữ. Đó chính là mặt dày, mặt dày, mặt dày...
- Khục khục...
Vương Hạo vừa dứt lời, thì bốn người đàn ông đều ho sặc sụa. Áo nghĩa chung cực này sâu sắc quá.
Đúng lúc này, phía xa truyền ra tiếng cãi nhau, mà âm thanh này bọn họ rất quen tai, đó chính là thiếu gia ăn chơi Diệp Thanh.
- Đỗ Phong! Mày muốn làm gì?
- Diệp Thanh! Tao không ngờ loại người như mày, mà cũng dám tham gia bữa tiệc, quả thật không có văn hóa.
- Tao đi đâu không phải là chuyện của mày. Mày hãy quản lý tốt Công ty Đĩa Nhạc Thiên Phong của mày đi.
- Diệp Thanh! Mày đừng quá đáng. Tao sẽ không bỏ qua cho mày...
- Tao quá đáng thì làm sao, chờ tao mua được Công ty Đĩa Nhạc Thiên Phong. Tao nhất định sẽ chụp ảnh chung với đám thiên hậu, rồi gởi ảnh cho mày.
- Mày...
Vương Hạo quay đầu nhìn lại, thì trông thấy Diệp Thanh đang cãi lộn với một thiếu niên. Hắn cũng biết thiếu niên này. Gã chính là Đỗ Phong, con trai của Đại tướng Đỗ Minh, là thanh niên tài tuấn trên Song Tử Tinh.
Chẳng qua, Lăng Hành Thiên Hạ xuất hiện, khiến khoảng thời gian này, vị đại thiếu gia Đỗ Phong này không dễ chịu. Đầu tiên là giá cổ phiếu giảm mạnh, khiến Diệp Thanh thừa cơ thu mua Công ty Đĩa Nhạc Thiên Phong. Nếu Diệp Thanh thu mua thành công, thì tâm huyết bao năm của gã sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Mặc dù lấy tài sản của Đỗ gia, thì không để vào mắt một Công ty đĩa nhạc. Nhưng một thanh niên tài tuấn như Đỗ Phong, mà lại bại bởi một tên công tử bột như Diệp Thanh, thì so với giết hắn còn dễ chịu hơn.
Cho nên hai người vừa thấy mặt thì đã xung đột, nhưng không tính là việc gì lớn.
Đỗ Phong hừ lạnh một tiếng nói:
- Diệp Thanh! Mày đừng tưởng mua được Công ty Đĩa Nhạc Thiên Phong, thì mày muốn làm gì thì làm. Tao đã kết thúc hợp đồng với đám thiên hậu, cho dù mày có được Công ty Đĩa Nhạc Thiên Phong, thì nó chỉ là xác rỗng.
- Đỗ Phong! Mày...
Diệp Thanh khó thở. Gã bỏ ra nhiều tiền như vậy, thu mua Công ty Đĩa Nhạc Thiên Phong, chính là vì những thiên hậu này. Nhưng bây giờ, gã đã bỏ tiền ra, nhưng đám thiên hậu lại chạy mất. Điều này giống như đổ tiền xuống sông xuống biển, không giận sao được.
- Kết thúc hợp đồng!
Mọi người ở đây đều thốt lên. Mấy thiên hậu này, Đỗ Phong đã tốn rất nhiều tiền và quan hệ, mới lăng xê nổi tiếng, nói mỗi người là một máy in tiền thì cũng không đủ.
Nhưng bây giờ, Đỗ Phong lại kết thúc hợp đồng, khiến những thiên hậu này tự do. Gã tự tin như vậy. Chẳng lẽ gã không sợ, những thiên hậu này gia nhập Công ty Đĩa Nhạc khác hay sao.
- Kết thúc hợp đồng!
Vương Hạo mở quạt xếp, đi đến bên người Đỗ Phong, cười nói:
- Nếu những thiên hậu đó là người của anh, thì Diệp thiếu chúng tôi còn nể mặt vài phần. Nhưng những thiên hậu đó không phải là người của anh, thì người phụ nữ mà Diệp thiếu chúng tôi muốn, thì đâu cần họ phải đồng ý.
- Ha hạ... Anh Phi Long nói rất hay!
Diệp Thanh cười ha hả.
- Bản thiếu tìm phụ nữ, đâu cần cô ta đồng ý. Bay đâu, bây giờ đi bắt những thiên hậu đó lại cho cậu.
- Mày dám...
Hai con người Đỗ Long hiên lên vẻ tàn nhẫn.
- Mày nghĩ tao sợ mày chắc!
Diệp Thanh không cam lòng yếu thế. Trên Song Tử Tinh, gã chỉ sợ bốn người. Một là Nguyên Soái Triệu Khôn. Hai là cha gã và cha Đỗ Phong. Còn ba chính là đại tiểu thư Triệu Y Linh. Ngoài những người đó ra, thì gã không sợ bất kỳ ai.
Bây giờ, Đỗ Phong lại muốn dọa gã, không có cửa đâu cưng.
Nhạc Huyên kéo góc áo Vương Hạo, nhỏ giọng hỏi:
- Anh không có việc gì, khiến cho hai người này đấu đá nhau, là muốn làm gì?
Vương Hạo nhún vai ra vẻ vô tội.
- Không có gì! Anh chỉ muốn xem kịch thôi.
Hạ Vi Vi gật đầu liên tục, biểu thị nhất định phải xem màn kịch này. Thậm chí không biết từ khi nào, cô đã chuẩn bị bắp rang, đứng đợi Diệp Thanh và Đỗ Phong khai chiến.
- Anh Đỗ! Đây là bữa tiệc của đại tiểu thư, không nên gây chuyện.
Một thiếu niên giữ chặt Đỗ Phong, khuyên nhủ.
Đỗ Phong hít thở sâu, bình phục tâm trạng. Ông của Triệu Y Linh là lãnh đạo của cha gã. Trên Song Tử Tinh, Triệu Y Linh chính là công chúa, không nể mặt bà cô này, thì nghĩ một chút, cũng biết hậu quả sẽ như thế nào.
- Lão đại! Người giữ chặt Đỗ Phong, tên là Mã Thiên Văn. Gã và Đỗ Phong là hai tài tử có tiếng trên Song Tử Tinh.
Tiền Vạn Dương thì thầm.
Trần Diệu gật đầu:
- Lão đại! Vừa rồi em nhìn xung quanh, thì đã số đều là tài tử có tiếng. Triệu Y Linh mời những tài tử này, là muốn kiểm tra tài văn chương của lão đại.
- So tài văn chương!
Vương Hạo bĩu môi khinh thường.
Mặc dù hắn không biết nhiều thơ cổ. Nhưng hắn có hệ thống, ba trăm bài thơ Đường chỉ có giá 10 điểm phản diện, còn truyền trực tiếp vào trong đầu.
Về phần cầm kỳ thi họa, cũng chỉ tốn 100 điểm phản diện là có thể mua được, giá rẻ như cho.
Sau lưng hắn là văn hóa ngàn năm của Trung Quốc. Nếu hắn thua những tài tử này, đoán chứng tổ tiên của hắn, sẽ bò từ Địa Ngục lên, bóp chết hắn. Cho nên đối diện mấy người được gọi là tài tử, không cần nói nhiều, chỉ có bốn chữ, kệ mẹ bọn nó...