Đỗ Phong híp mắt nhìn Diệp Thanh một chút. Mặc dù ở chỗ này, gã không thể đánh Diệp Thanh, nhưng có thể khiến gã mất mặt
Đỗ Phong nghĩ đến đây, bèn cười khẩy, nói:
- Diệp Thanh! Lần này, đại tiểu thư tổ chực bữa tiệc thơ ca. Không biết mày mang đến bài thơ khiêu dâm nào,
Đỗ Phong vừa dứt lời. Trong nhát mắt, xung quanh vang lên tiếng cười.
Trước đây, có người tổ chức bữa tiệc thơ ca, rồi mời Diệp Thanh tham gia. Nhưng Diệp Thanh cũng nhận mình là một tài tử hơn người, đọc một bài thơ khiêu dâm, khiến gã trở thành trò cười trong giới quý tộc ở Song Tử Tinh.
- Mày...
Sắc mặt Diệp Thanh lạnh lẽo. Mặc dù gã lấy thẹn làm vinh. Nhưng không phải người khác có thể mang ra trêu chọc. Nhất là tên khốn Đỗ Phong.
- Ha ha...
Đúng lúc này, Vương Hạo bỗng nhiên cười ha hả.
- Không nghĩ đến sở thích của Diệp thiếu và tôi, lại giống nhau như vậy. Chúng ta đúng là hữu duyên.
Vương Hạo vừa dứt lời. Trong nháy mắt, xung quanh yên tĩnh lại, thằng này là thằng nào?
Ai lại viết thơ khiêu dâm mà đắc chí như vậy. Đúng là thế giới lớn, không thiếu cái lạ.
- Anh Phi Long!
Đôi mắt Diệp Thanh lóe lên ánh vàng. Đời này, hắn theo đuổi lớn nhất chính là làm một tài tử, miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Nhưng đáng tiếc, thiên phú văn học có hạn, không thể ngâm thơ, đối thơ. Nhưng nhắc đến thơ khiêu dâm, thì gã rất tâm đắc.
Bây giờ, Ngọc Diện Tiểu Phi Long cũng làm thơ khiêu dâm, khiến gã rất vui mừng. Đúng là bạn sống chết cùng chung chí hướng.
- Diệp thiếu có thể làm một bài được không?
Vương Hạo mời nói.
Diệp Thanh gật đầu, sau đó cau mày đọc lên:
Một đêm ở một sườn núi nọ
Một nam một nữ một lần sờ
Một lên một xuống rên một tiếng
Một đâm một cắm một run run
** Hàn việt
Nhất dạ nhất quá nhất dã pha
Nhất nam nhất nữ nhất trận mạc
Nhất thượng nhất hạ nhất trực khiếu
Nhất trừu nhất sáp nhất sỉ sách
- Hay, hay, hay, rất có tính nghệ thuật...
Vương Hạo vỗ tay bảo hay, sau đó mở miệng nói:
- Vậy mời Diệp thiếu nghe bài này của tôi xem thế nào.
Gương cung xạ nhật phá thương khung
Nước sông cuồn cuộn qua cánh rừng
Vật kinh thế gian lại hiện thế
Đâm hoa kéo cỏ đỡ nổi không
** Hàn việt
Loan cung xạ nhật phá thương khung
Giang hà hoành lưu yêm mậu lâm
Thế gian cự vật sính dâm uy
Tồi hoa lạp thảo bất khả đáng
- Hay, quá hay.
Diệp Thanh sùng bái Vương Hạo. Quả nhiên, không hổ là Ngọc Diện Tiểu Phi Long có tài văn chương hơn người, viết thơ khiêu dâm đều có thể viết bài thơ có tính nghệ thuật như vậy, hay hơn gã rất nhiều.
Đám người Nhạc Huyên thì xấu hổ. Rốt cuộc tên khốn kiếp này đang nghĩ cái gì. Ai lại viết một bài thơ như vậy, thế mà còn dương dương tự đắc.
- Hừ! Anh đúng là kẻ bẩn thỉu, là sỉ nhục của giới văn học.
Đỗ Phong nhìn Vương Hạo hằm hằm.
- Đúng vậy! Đứng cùng với loại người này trong bữa tiệc là một sỉ nhục. Mọi người hãy đuổi tên cặn bã này.
Mã Thiên Văn giơ cánh tay lên, hô lớn.
Vương Hạo cắm quạt xếp sau gáy, sau đó bước đến trước mặt Mã Thiên Văn.
- Mẹ kiếp! Anh đây ghét nhất loại người thích tinh tướng. Nhất là một thằng đạo đức giả thích tinh tướng trước mặt anh. Mày có tin hôm nay anh đánh mày, khiến mẹ mày cũng nhận không ra hay không?
Vương Hạo chưa nói xong, thì đã đấm vào mặt Mã Thiên Văn, sau đó nắm đấm rơi xuống như mưa.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều xôn xao. Thằng này là ai. Lại dám đánh người trong bữa tiệc thơ ca của đại tiểu thư Triệu Y Linh. Chẳng lẽ hắn chán sống rồi?
Đám người Nhạc Huyên thấy thế, tất cả đều che trán, cảm thấy đau đầu. Rốt cuộc tên khốn kiếp này có biết điệu thấp hay không?
Bây giờ, bọn họ không phải ở Liên Bang Tinh Tế, mà đang ở Liên Bang Diệu Thiên, làm việc điệu thấp được bao nhiêu thì điệu thấp bấy nhiêu. Như thế mới không bị người khác hoài nghi.
Nhưng Vương Hạo thì ngược lại, không biết điệu thấp là gì.
Không chỉ kết giao với loại cặn bã như Diệp Thanh, mà còn xây dựng Lang Hành Thiên Hạ, ra bài hát hay liên tục. Bây giờ, hắn còn đánh nhau trong bữa tiệc của Triệu Y Linh. Mấy hôm nữa, hắn còn phát hành phim cô gái bán rượu của Lang Hành Thiên Hạ. Chẳng lẽ hắn muốn mọi người điều tra lai lịch hắn hay sao.
Đúng lúc này, đèn trong bữa tiệc bỗng nhiên vụt tắt, chỉ để lại một cột sáng, chiếu sáng một bóng người xinh đẹp mặc lễ phục.
- Đại tiểu thư!
Diệp Thanh nhìn thấy bóng người xinh đẹp này, thì toàn thân run rẩy.
Vương Hạo dừng động tác, quay đầu nhìn lại, thì trông thấy bóng người xinh đẹp đang quay người. Dung nhan kia tuyệt đối là nghiêng nước nghiêng thành. Ngay cả dáng người, thêm chút thì béo, mà thiếu chút thì gầy, quả thật rất hoàn mỹ.
Ngay khi toàn trường yên tĩnh lại, chỉ còn Triệu Y Linh bước đi chậm rãi. Vương Hạo cầm quạt xếp. Khí chất thay đổi, biến thành một anh chàng đẹp trai phong độ ngời ngời.
Sau đó Vương Hạo nhìn Triệu Y Linh bước đi, bèn lẩm bẩm:
Một cười khêu gợi trăm mê luyến
Xóa mất hồng nhan ở sáu cung
Trong chốc lát, toàn trường càng yên tĩnh. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vương Hạo, giống như trông thấy quỷ. Đây là người đàn ông vừa làm thơ khiêu dâm hay sao.
Đôi mắt Triệu Y Linh lấp lóe, tim đập thình thịch. Tài văn chương của người đàn ông này đúng là hơn người. Nếu võ đạo cũng giỏi như vậy... Thì đây chính là người trong mộng của cô.
Triệu Y Linh nghĩ đến đây. Gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ bừng, giống như bôi son.
Diệp Thanh thấy vậy. Sắc mặt kinh hoàng. Nếu anh Phi Long tháo chim vô tình với Triệu Y Linh, thì Diệp Thanh sẽ bị Triệu Y Linh tra tấn như địa ngục.
Diệp Thanh nghĩ đến đây, nhanh rời đi, định giả vờ không quen đám Lang Bang súc sinh này, hi vọng có thể lừa dối thành công.
Vương Hạo mỉm cười, bước đến bên người Triệu Y Linh, nhìn nàng thâm tình.
- Chuyện ban ngày, là do anh mạo muội, cho nên đêm nay anh đến chịu đòn nhận tôi. Chẳng qua em cũng không thể trách anh. Ai bảo em xinh đẹp như vậy, khiến anh không thể thoát ra được.
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Y Linh càng đỏ bừng, gắt giọng.
- Em nhìn anh đang giờ trò lưu manh. Cành mận gai cũng không mang đến, còn dám nói mình đến chịu đòn nhận tội. Anh không thành tâm chút nào.
- Cành mận gai.
Vẻ mặt Vương Hạo rất nghi hoặc.
- Anh nói chính là nhận tội phụ tình, chứ liên quan gì đến cành mận gai.
- Phốc...
Vương Hạo vừa dứt lời. Trong nhát mắt, mọi người xung quanh đều muốn nhổ nước bọt. Đây qua nhiên là tên lưu manh làm thơ khiêu dâm kia. Hạ lưu như vậy mà hắn cũng nói ra được.
- Em đừng giận! Anh nói như vậy, là anh đã không còn thuốc chữa. Anh yêu em, anh muốn có em.
Vương Hạo nhìn Triệu Y Linh. Bàn tay tự giác ôm lấy eo nhỏ, bá đạo ôm đối phương vào ngực, cảm nhận da thịt qua lớp lụa, thậm chí miệng đã bắt đầu hôn về phía Triệu Y Linh.
- Anh... Em...
Triệu Y Linh nhìn Vương Hạo càng ngày càng gần, tim đập thình thịch, như nai con chảy loạn. Cô quên mình là một cao thủ Võ Vương, mà đối phương chỉ là một Võ Sư.
Đám người Lăng Tiêu trợn mắt hốc mồm. Trong đầu nhớ lại áo nghĩa tán gái chung cực của Vương Hạo: Mặt dày, mặt dày, mặt dày.
Gặp nhau chưa đến một phút, mà đã ôm Triệu Linh Nhi vào ngực, rồi cưỡng hôn. Không phải là người mặt dày thì chắc chắn không làm được điều này.