Lý Vân Dương nhìn Nhạc Huyên môt chút, nghĩ có nên mặt dày một lần hay không.
Nhưng đúng lúc này, Nhạc Huyên lại nổi giận. Tên Vương Hạo khốn kiếp này lại dùng tên tuổi của cô làm loạn, vạn nhất xảy ra chuyện, thì người chịu trách nhiệm là cô hay là Vương Hạo.
- Tiểu thư Nhạc Huyên, tôi...
Lý Vân Dương lấy can đảm, định thổ lộ.
- Anh không được nghĩ lung tung. Nếu anh dám nghĩ lung tung, thì thôi sẽ bắn anh...
Nhạc Huyên lạnh lùng ngắt lời Lý Vân Dương. Cô biết tâm tư của Lý Vân Dương, nhưng cô không quan tâm đến chuyện tình cảm.
Lý Vân Dương nghe vậy, bèn ủ rũ.
Hạ Vi Vi cười chậc chậc nói:
- Lý Vân Dương! Anh thật là đáng thương. Anh không nhìn thấy Nhạc Huyên nhà chúng ta đang ghen đấy sao.
Lý Văn Dương nhìn Nhạc Huyên, rồi lại nhìn Vương Hạo đang tán gái. Trái tim bỗng nhiên truyền ra âm thanh vỡ vụn.
Nhạc Huyên trợn mắt nhìn Hạ Vi Vi, duỗi tay gõ vào trán Hạ Vi Vi một cái.
- A...
Hạ Vi Vi hét lên.
Tiếng hét này đánh thức Triệu Y Linh đang nằm trong ngực Vương Hạo. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, đẩy Vương Hạo ra, rồi lui về phía sau hai bước.
Vương Hạo quay đầu, trợn mắt nhìn Hạ Vi Vi. Con bé này dám phá hỏng chuyện tốt của hắn. Chẳng qua việc dùng thơ người xưa, lừa gái hiện đại, đúng là làm chơi ăn thật.
Bây giờ, các thiếu niên ở đây đều lấy lại tinh thần, sau đó tức giận nhìn về phía Vương Hạo.
Triệu Y Linh không chỉ đẹp, mà còn là cháu gái của Nguyên Soái Triệu Khôn, có ô dù lớn như vậy. Cô đương nhiên biến thành nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng bọn họ.
Nhưng bây giờ, một tên khốn không biết chui ra từ chỗ nào, dám cưỡng hôn nữ thần ngay trước mặt họ, đúng là không thể nhịn được.
- Thằng khốn, mày đến từ đâu!
- Mày lại dám ôm đại tiểu thư, tao cảm thấy mày không cần tay nữa rồi.
- Hôm nay, tao nhất định vả nát miệng mày, để mày hiểu có một số thứ mày không thể chạm vào.
...
Triệu Y Linh nghe thấy. Sắc mặt lập tức lạnh lẽo. Một luồng khí tức kinh khủng quét sạch toàn trường.
- Làm càn.
Lúc này, một âm thanh như sấm sét vang lên bên tai mọi người, khiến mọi người ong hết cả đầu.
Khi mọi người tỉnh táo lại, thì cúi đầu nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Vương Hạo cũng bị Triệu Y Linh làm giật mình. Đây quả thật là một nữ vương trời sinh. Cô ra lệnh một tiếng, không ai dám nói nhảm một câu. Chẳng trách tên cặn bã như Diệp Thanh lại sợ cô như vậy.
- Bản tiểu thư nói thật cho các người biết. Hôm nay, bản tiểu thư mở tiệc là vì anh ấy.
Triệu Y Linh chỉ về phía Vương Hạo, rồi nói.
Triệu Y Linh vừa dứt lời, thì toàn trường xôn xao.
- Mở tiệc vì người đàn ông này. Không thể nào.
- Đại tiểu thư chưa bao giờ mở tiệc. Hôm nay, vì người đàn ông này lại mở tiệc lần đầu tiên.
- Một người đàn ông làm khiêu dâm thì có tài đức gì.
- Đừng nói bậy, Người bình thường sao có thể sáng tác được hai câu thơ: Một cười khêu gợi trăm mê luyến, xóa mất hồng nhan ở sáu cung.
- Gã chép của người khác thì sao?
- Không có! Vừa rồi tôi lên mạng tìm kiếm, cũng không tìm thấy hai câu thơ này.
- Điều này cũng đúng, người đàn ông này quả nhiên là có thực học.
- Tôi nhớ ra rồi, đại tiểu thư đã từng nói. Chồng tương lai của cô ấy nhất định phải văn võ song toàn. Bây giờ, người đàn ông này có tài văn chương như vậy, đoán chừng đại tiểu thư đã xem trọng gã.
- Nói cách khác, bữa tiệc tối nay, chính là đại tiểu thư kiểm tra tài văn chương của người đàn ông này.
- Tám chín mươi phần trăm là vậy, không ngờ rằng đại tiểu thư cũng động tình.
- Nhưng người đàn ông này chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mà đại tiểu thư đã hai mươi hai tuổi, lớn hơn hắn bốn năm tuổi.
- Điều đó chả là gì. Đại tiểu thư có thể chơi trò chơi dưỡng thành.
- Hu hu! Đại tiểu thư của tôi. Nữ thần của lòng tôi.
...
- Em tin nhanh nhất định không khiến ẹm thất vọng.
Triệu Y Linh cười ngòn ngọt, sau đó giống như vợ mới cưới, ôn như sửa sang lại cổ áo cho Vương Hạo.
- Em quả thật rất biết cách gây chuyện.
Vương Hạo trợn mắt nhìn Triệu Y Linh. Cô ta nhất định là thành tâm. Mỗi một câu nói đều khiến các thiếu niên ở đây bực tức, gây cho hắn rất nhiều phiền phức. Đợi lát nữa, hắn nhất định phải đòi lại mới được.
Nhạc Huyên vỗ ngực, thở dài một hơi, may mà Vương Hạo thay cô. Nếu cô đi đấu văn với một đám tài tử, thì tuyệt đối sẽ chết, không có nghi ngờ gì.
- Lần này, chúng ta nên làm gì?
Sắc mặt Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đều rất nghiêm túc, tay đã chạm vào vũ khí, chuẩn bị giết ra ngoài bất cứ lúc nào.
- Đừng làm loạn!
Lăng Tiêu ngăn cản hai người.
- Sư đệ có tài văn chương hơn người, chỉ bằng mấy bài thơ nó viết, Ở đây, không ai là đối thủ của nó.
- Cái gì!
Tiền Vạn Dương và Trần Diêu ngây người. Lời này là có ý gì. Chẳng lẽ những bài thơ trước đây, chính là Vương Hạo viết. Chuyện này là đang nói đùa đúng không.
Nếu nói Vương Háo sáng tác thơ tình thì bọn họ còn tin. Nhưng nếu nói Vương Hạo sáng tác bài thơ, mà ngay cả những người không hiểu thơ như họ, cũng cảm thấy rất hay, thì điều này quá khó tin.
- Hai câu thơ vừa rồi và những bài thơ trước đây, đích thật là Vương Hạo sáng tác.
Hạ Vi Vi phồng miệng, vừa rồi cô lên mạng tìm kiếm, không tìm được thông tin nào của hai câu thơ vừa rồi.
Nếu có người sáng tác được hai câu thơ như vậy, thì nhất định sẽ truyền ra ngoài. Nhưng một học sinh giỏi như cô cũng chưa bao giờ nghe nói. Điều này chứng tỏ, đó là câu thơ do Vương Hạo sáng tác.
Mạc dù điều này hơi khó tin. Nhưng sự thật là như thế, không tin không được.
- Không thể nào!
Tiền Vạn Dương và Trần Diệu lập tức muốn cúng bái Vương Hạo.
Phương diện võ đạo, Vương Hạo đã dùng thiên phú không ai sánh kịp chứng minh. Hắn là một yêu nghiệt.
Phương diên dược tề. Một Dược Tông mười bảy tuổi, không phải nói gì thêm. Đó là một yêu nghiệt.
Phương diện âm nhạc. Mấy hôm nay, giá trị của Lăng Hành Thiên Hạ tăng lên mấy triệu lần. Điều này cũng chứng tỏ tất cả.
Bây giờ, phương diện văn chương cũng trâu chó đến mức này. Chẳng lẽ lão đại phải đả kích toàn bộ người đời, mới cam tâm hay sao.
Chỉ cần Vương Hạo đụng đến phương diện gì, thì hắn chuẩn bị nghịch thiên. Bất kỳ chuyện gì trên đời, hắn đều có thể giải quyết dễ dàng.
- Ha ha! Nơi này thật náo nhiệt. Lão phu đến đúng dịp quá ta.
Một tiếng cười già nua vang lên.
Đám người quay đầu lại, thì trông thấy một ông lão tóc trắng, giống như một ông đồ thời phong kiến đi bước đến. Bên người ông lão có một thiếu nữ ngoan ngoãn.
- là đại sư Quách Vân Tử.
Nhưng mọi người trông thấy ông lão, thì đều thốt lên, sau đó vội vàng hành lễ.
Tiền Vạn Dương bước đến bên người Vương Hạo nói.
- Lão đại! Quách Vân Tử này là đại văn hào nổi tiếng của Liên Bang Diệu Thiên. Hôm nay, Triệu Y Linh mời ông ta đến đây, hiển nhiên là kẻ đến không thiện.
Mặc kệ ông ta đến là thiện hay không thiện, chỉ cần chọc anh, thì anh cam đoan ông ta sẽ bị khiêng ra ngoài...
Vương Hạo nhếch miệng, rất khinh thường.
Đám người Nhạc Huyên cũng nhức đầu vô cùng. Tên khốn này lại muốn gây chuyện.