- Ba con gấu chúng mày vẫn giống như trước kia, miệng thối chết mất.
Hai con ngươi Quan Anh Kiệt trợn tròn, một cỗ khí tức kinh khủng lan rộng toàn thiên địa, những tầng mây trên bầu trời cũng cuồn cuộn.
Vèo, vèo...
Ba anh em Hùng gia và Quan Anh Kiệt kia quả nhiên khủng bố, mặc dù đều cùng là tu vi Võ Đế, nhưng sự chênh lệch giữa hai phe vẫn còn rất lớn đấy.
Cho dù ba anh em họ liên thủ chắc hẳn cũng chỉ có thể đánh được vài phần mà thôi.
- Quan Anh Kiệt, thằng hèn nhát kia, nếu lão đại của chúng tao ở đây, mày còn dám cuồng vọng như thế sao.
Hùng Đại gào một câu với Quan Anh Kiệt.
Hùng Nhị cũng hầm hừ nói:
- Đúng vậy, năm đó khi lão đại của chúng tao vẫn còn thì không dám ra, hiện giờ thấy lão đại của chúng tao mất tích rồi thì không thể chờ đợi được nữa mà nhảy ra, cái đéo gì vậy chứ!
Hùng Tam quái gở nói:
- Lão Nhị anh nói sai rồi, người ta giờ sau bảy năm mới nhảy ra, không phải không thể chờ đợi được mà nhảy ra, đây là vì để tránh cho lão đại của chúng ta trở về, cái mặt này lại bị đánh tơi bời...
- Ồ!
Hùng Nhị chợt nói - Thì ra là thế, khó trách mấy năm nay lại không nghe thấy đại danh của Quan Anh Kiệt nha...
- Thật là người đàn ông tâm cơ đứng đầu thiên hạ, khiến người ta phải bái phục, bái phục!
Ba anh em Hùng gia đồng thanh nói, đồng thời bày tỏ vẻ mặt bội phục chắp tay với Quan Anh Kiệt.
- Phụt...
Những người ở dưới nghe thấy lời nói vui vẻ của ba anh em Hùng gia không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Vẻ mặt Quan Anh Kiệt bình tĩnh, khẽ thở dài một tiếng:
- Cút!
Hùng Đại:
- Ôi trời!
Hùng Nhị:
- Con mẹ nó!
Hùng Tam:
- Fuck!
Hùng Đại và Hùng Nhị khinh bỉ nhìn Hùng Tam:
- Loại đàn ông tâm cơ này mà mày cũng muốn fuck? Thật sự là súc vật mà!
- Ha ha....
Vương Hạo không kiềm chế được bật cười thành tiếng, ba cái người thích đùa giỡn này sao có thể tu luyện lên được Võ Đế vậy!
Hơn nữa từ lời nói của ba người này không khó để nghe ra lão đại mà bọn họ nói tới hẳn là ông già nhà hắn, nhưng vì sao trong trí nhớ của hắn lại không có tư liệu về ba người này vậy!
- Lão đại, Kim Uy tới rồi!
Tiền Vạn Dương lôi kéo Vương Hạo, chỉ bảy, tám phi thuyền bay từ phía xa tới.
Vương Hạo khẽ nói:
- Linh Linh, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị khởi động phi thuyền Hắc Long bay đi; Trần Diệu, cậu đi cướp bảo thạch Không Gian, một khi cướp được phải lập tức lắp vào trong phi thuyền Hắc Long; đám Tiền Vạn Dương sẽ đi thu hết trang bị của tất cả những người này, thời gian có hạn, nhất định phải cầm theo những món đắt tiền, xa hoa, những món tiện lợi quá không cần.
- Vâng!!
Ba người Linh Linh, Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đều nghiêm túc gật đầu, sau đó mỗi người một nhiệm vụ, chuẩn bị bắt đầu hành động.
Nhạc Huyên và Hạ Vi Vi liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngoan ngoãn đi lên phi thuyền, các cô ở với Vương Hạo khoảng thời gian dài như vậy rồi, đã bị gán danh hiệu là đội của Vương Hạo, nếu hiện giờ không cùng chạy, chẳng lẽ chờ bị bắt sao!
Nét mặt của Tuyết Thiên Cầm thể hiện sự sốt ruột, sư phụ cô còn chưa tới, nếu để cho Vương Hạo thành công cướp bảo thạch Không Gian đi, như vậy sẽ càng khó khăn hơn, dù sao Vương Hạo cũng có người chống lưng, sư phụ cô cũng không dám lộ liễu chọc vào.
Vương Hạo gật đầu, nhét con thỏ trên vai vào trong ngực, sau đó đạp mạnh hai chân, nhanh chóng phóng về phía trước.
- Hử, Vương Hạo ở đây!
Lý Vân Dương nhướng mày, quay đầu nhìn lại, rốt cuộc cũng gặp được nữ thần Nhạc Huyên ngày nhớ đêm mong rồi.
- Thằng nhóc này là ai? Giống lão đại nhỉ!
Vẻ mặt Hùng Đại ngạc nhiên nói.
- Có phải em trai nhỏ của lão đại không?
Vẻ mặt Hùng Nhị nghi hoặc hỏi.
- Hai người đều là đám ngu ngốc, không nghe thấy thằng nhóc kia gọi nó là Vương Hạo sao? Đây rõ ràng chính là con của lão đại.
Hùng Tam biểu hiện vẻ mặt đã hiểu rõ sự thật.
Lúc này Hùng Đại, Hùng Tam mới chợt hiểu, cùng đồng thanh nói:
- Có lý!!!
Nhưng còn chưa dứt lời đã thấy Vương Hạo vung tay lên ném một lọ dược tề lên mặt đất, dược tề bên trong lọ sau khi bay ra ngoài tiếp xúc với không khí trong nháy mắt bốc hơi, tiêu tán trong không trung.
- Hả..
Lúc này tất cả mọi người nắm lấy cổ, gương mặt đỏ bừng, sau đó suy yếu ngã lên mặt đất.
- Hả... đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao toàn thân lại không có sức thế này?
Hùng Đại cảm thấy chóng mặt, cả người rớt từ trên không trung xuống.
Vẻ mặt Hùng Nhị khinh bỉ:
- Bảo anh tối qua thủ dâm mấy lần đi mà anh không làm... Ôi mẹ ơi, sao em cũng thấy chóng mặt thế này, tối hôm qua em mới thủ ba lần, không phải chứ!
Hùng Tam đắc ý nói:
- Hai người đều già cả rồi, sau này Hùng gia phải dựa vào em phát triển rồi... Ơ... Sao em cũng không ổn thế nhỉ?
Ba tiếng ầm vang lên, ba anh em Hùng gia ngã từ trên cao xuống, tạo thành ba cái hố to.
Đồng thời Quan Anh Kiệt cũng cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể không cách nào chống đỡ trên không trung, liền chậm rãi hạ xuống.
- Sư phụ, người sao vậy?
Lý Vân Dương vội vàng đỡ Quan Anh Kiệt dậy.
- Đây là Táng Thiên Dược Tề, nhưng hiệu quả hẳn đã được nhược hóa rồi!
Quan Anh Kiệt thở hổn hển - Vân Dương, con tu luyện bí quyết Thiên Địa Thăng Long, không sợ những loại độc dược này, nhanh chóng lấy bảo thạch Không Gian.
Lý Vân Dương quay đầu liếc nhìn Vương Hạo, sau đó nặng nề gật đầu:
- Sư phụ xin hãy yên tâm, con nhất định sẽ không để Vương Hạo đắc thủ đâu.
Dứt lời, hắn nhanh chóng phóng về hướng Vương Hạo.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ hạ độc thành công, nhận được hai mươi bảy triệu điểm phản diện.
Khóe môi Vương Hạo nhếch lên, lần đầu hạ độc được bốn Võ Đế, quả nhiên thu hoạch rất phong phú, chẳng qua khiến hắn bất ngờ chính là cái tên Lý Vân Dương này lại không trúng độc.
- Vương Hạo, quyết một trận thư hùng đi!
Lý Vân Dương rút cự kiếm sau lưng ra, một đạo hàn quang trong nháy mắt lan tỏa toàn bộ đất trời, khiến người ta vô thức rùng mình một cái.
- Một trong mười vũ khí hợp kim cấp 6 của Liên Bang Tinh Tế, Nhuệ Quang!!!
Vương Hạo nhìn cự kiếm Lý Vân Dương giơ lên kia, trong lòng ngứa ngáy giống như bị mèo cào, vô cùng khó chịu, muốn ích kỷ chiếm lấy nó.
- Thanh cự kiếm này hôm nay phải đổi sang họ của tao rồi!
Vương Hạo lôi thanh cự kiếm trên người ra, nhìn chằm chằm với Lý Vân Dương.
Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu liếc nhìn Vương Hạo, có nên làm không. Từ sau khi được nhìn thấy thiên phú thể chất yêu nghiệt của Vương Hạo, bọn họ không tin trong đám bạn cùng trang lứa còn ai có thể phân cao thấp với Vương Hạo nữa.
- Mạnh Long Trảm!!
Lý Vân Dương quát to một câu, vung cự kiếm Nhuệ Quang trong tay lên, một cỗ khí tức sắc bén tàn sát bừa bãi trong không trung, từng đạo hào quang khiến người khác có cảm giác không rét mà run xuất hiện.
- Sao có thể?
Đồng tử của Vương Hạo co rút mãnh liệt, lần trước rõ ràng khi gặp Lý Vân Dương này chỉ yếu đến con gà cũng không bằng, nhưng bây giờ gặp lại, sao thực lực đã tăng lên không chỉ mấy chục lần nhỉ?
Vương Hạo không kịp suy nghĩ về sự thay đổi to lớn này của Lý Vân Dương nữa, bước chân hắn nâng lên, thân thể mãnh liệt bắn ra giống như liệt mã thoát cương, cự kiếm nặng nề trong tay tỏa kiếm ảnh, dẫn theo ý chí vô cùng khí thế tiến tới nghênh một kiếm này.
Kiếm thứ nhất, Phá Vân Không Trảm!!
Keng!!
Tiếng kim loại chói tai giao phong bỗng nhiên vang lên, chỉ trong khoảnh khắc có một cỗ lực đạo mạnh mẽ lan tràn từ chuôi kiếm ra, hai người đều gặp phải trọng kích, thân thể bay ngược ra phía sau, rút lui đến mấy bước mới dừng lại được.
- Không thể nào!!
Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu kinh ngạc ngây ngốc đứng tại chỗ, hoàn toàn không thể tin được những gì mà bản thân đã nhìn thấy, trong đám bạn cùng lứa tuổi lại có người tiếp được một kiếm của Vương Hạo, hơn nữa còn có thể không phân biệt cao thấp...