Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 460: Chương 460: Ba đại Võ Thánh kết minh.




Trong phòng họp.

Tất cả mọi người đều im lặng, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Lúc này, Quan Tân Hùng mới bắt đầu châm chọc.

- Vương Hạo, chẳng lẽ ngươi không có biện pháp nào sao? Đừng quên, bây giờ ngươi là đại tư lệnh đấy.

- Có chứ!

Vương Hạo cười cười.

- Biện pháp của ta chính là quý tộc các ngươi đứng lên ngăn cản Ám Tinh Linh Tộc, tranh thủ thời gian cho chúng ta chế tạo xong mẫu hạm sử thi, sau đó ta sẽ tự tay tặng cho quý tộc các ngươi tám chữ: Anh hùng dân tộc, mãi mãi ghi danh.

- Ngươi...

Quan Tân Hùng tức ói máu, hắn phát hiện thằng khốn nạn này đã cho quý tộc vào sổ đen rồi, dù bọn họ có thỏa hiệp, hắn cũng không buông tha cho họ.

Các quý tộc khác cũng nhìn ra được ý của Vương Hạo, nhao nhao kêu lên.

- Ta cảm thấy Vương Hạo không thích hợp làm tư lệnh, hắn là kẻ thích ghi hận trong lòng, lấy việc công báo thù riêng.

- Đúng vậy, ta cảm thấy Vương Thiên Dật không thích hợp làm Tổng Thống, ai biết hắn sẽ nghĩ ra cách gì để đối phó quý tộc chúng ta chứ!

- Chúng ta đã nhượng bộ rồi, vậy mà hắn còn muốn ép chết chúng ta, chúng ta không đồng ý.

- Chúng ta đã từ quý tộc rớt xuống làm nghị viên rồi, dựa vào đâu mà hắn còn muốn ép chết chúng ta?

- Đúng vậy, chúng ta đã nhượng bộ ra lợi ích rồi, nếu vẫn tiếp tục như thế, vậy thì quý tộc tự mình về nhà.

- Đúng vậy, chúng ta phải về nhà.

...

Các Võ Tôn của liên bang Stars cảm thấy rất đau đầu, không dễ dàng gì mới làm dịu được bọn họ, nhưng thằng ranh Vương Hạo này lại khơi lên, chẳng lẽ hắn muốn làm cho nội bộ Nhân Tộc rung chuyển, Ám Tinh Linh Tộc xâm lấn mới vui vẻ sao?

- Báo...

Một binh lính vội vàng chạy vào báo cáo.

- Báo cáo, đại quân Ám Tinh Linh Tộc đã giết đến.

- Cái gì? Sao có thể đến nhanh như vậy được?

Các vị lão đại ở đây đều kinh hãi, nhanh chóng lao ra khỏi phòng họp, chạy về chiến hạm nhà mình để chuẩn bị nghênh địch.

Mà Quan Tân Hùng và Tổng Thống vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh ngồi trong phòng họp.

Quan Tân Hùng mở miệng nói.

- Tổng Thống đại nhân, ngài nói chúng ta nên làm thế nào bây giờ?

Tổng Thống cười khổ.

- Đừng gọi ta là Tổng Thống nữa, bây giờ ta không phải là Tổng thống gì cả, cứ kêu ta là Liêu Tuyết Phong đi!

Quan Tân Hùng cười tự giễu.

- Liêu Tuyết Phong, ta nghĩ cả đời này sẽ không được gọi lên nữa, nhưng ai biết được tương lai.

- Thời đại thay đổi, ai có thể nghĩ được, hai người chúng ta vậy mà bị người ta vứt bỏ.

Liêu Tuyết Phong thở dài.

Sắc mặt của Quan Tân Hùng dữ tợn.

- Nếu không phải vì Vương Thiên Dật, Nhạc Viễn Quang đột phá Võ Tôn, làm cho những lão già kia không thể không cho bọn họ mặt mũi, thì sao chúng ta lại thảm như vậy chứ.

- Đối với Võ Tôn, hai Võ Thánh như chúng ta có đáng gì chứ!

Liêu Tuyết Phong uể oải, hắn không ngờ có một ngày Phủ Tổng Thống lại thua trong tay hắn.

Quan Tân Hùng nói nhỏ.

- Quân đội phản bội, tinh thạch truyền thừa bị cướp, còn bị những lão bất tử kia vứt bỏ, làm cho chúng ta mất đi tất cả, ngươi nghĩ chúng ta cứ vậy mà thôi sao?

- Ngươi muốn làm gì?

Liêu Tuyết Phong hỏi.

Quan Tân Hùng cười lạnh.

- Nếu thằng nhóc thúi Vương Hạo có thể đứng sau quấy rối như vậy, sao hai Võ Thánh như chúng ta thì không làm được đây? Ta muốn cho những lão bất tử kia hiểu rõ, thiên vị Vương Hạo sẽ có hậu quả gì!

Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.

- Ý kiến hay, tính cho ta một suất.

- Ai?

Hai người Quan Tân Hùng và Liêu Tuyết Phong quay đầu lại, chỉ thấy Lão Thất Ma của tổ chức DY khủng bố đi đến.

Thất Ma lạnh lùng nói.

- Vương Hạo phá hủy tâm huyết suốt đời của ta, mà bên trên lại không chịu giúp ta, bọn họ lại đi ủng hộ Vương Hạo, nên ta muốn cùng một chỗ với hai người các ngươi.

Liễu Tuyết Phong im lặng, bây giờ hắn mới phát hiện ra năng lực gây chuyện của Vương Hạo, đúng là hiếm có khó tin, mới Võ Vương thôi mà đã dám trêu chọc ba Võ Thánh, cho dù có Võ Tôn bảo vệ, chẳng lẽ còn bảo vệ được 24/24 sao?

......

Trong vũ trụ đen kịt.

Rất nhiều chiến hạm duy trì đội ngũ với nhau ngay ngắn, nhanh chóng di chuyển.

Nhất là 60 chiếc chiến hạm của Thiếu Soái Quân, giống như quái vật khổng lồ, làm cho các thế lực khác cực kỳ hâm mộ.

Trong chiến hạm số 1.

Vương Hạo ngồi trong phòng điều khiển, thỉnh thoảng đùa giỡn Triệu Y Linh bên cạnh.

Triệu Y Linh chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Vương Hạo, tỏ vẻ mình gặp được một vị bạn trai không đứng đắn thế này cũng bất đắc dĩ lắm.

Hai người Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu nhắm mắt làm ngơ, đứng bên cạnh báo cáo những tình báo của Ám Tinh Linh Tộc.

Tiễn Vạn Dương nói.

- Lão đại, Ám Tinh Linh Tộc là chủng tộc nữ tôn, nam ám tinh linh không có địa vị, thế giới bị nữ vương thống trị.

- Xã hội mẫu hệ?

Vương Hạo sững sờ.

- Cái này quá nguyên thủy đi mất.

- Làm sao, anh xem thường phụ nữ à?

Triệu Y Linh trừng mắt nhìn Vương Hạo.

Vương Hạo trợn trắng mắt, vị nữ vương đại nhân này đừng có bắt bẻ thế chứ!

Trần Diệu giải thích.

- Phụ nữ của Ám Tinh Linh Tộc có thiên phú cực mạnh, thuộc tính của những người phụ nữ đó vượt qua Nhân Tộc cao đẳng, mà đàn ông thì có thuộc tính kém, chỉ cao hơn một chút so với Nhân Tộc, nhưng cũng không hơn nhiều lắm.

- Nam nữ chênh lệch lớn vậy sao?

Vương Hạo tò mò hỏi.

Tiễn Vạn Dương gật đầu.

- Chênh lệch rõ ràng như vậy, không ai biết nguyên nhân là gì.

Vương Hạo ngẩng đầu về phía Triệu Y Linh.

- Em tìm hiểu về Ám Tinh Linh Tộc lâu như vậy, có tin tức nội bộ gì không?

Triệu Y Linh lắc đầu, nói nhỏ.

- Em chỉ thấy vóc người của nữ Ám Tinh Linh Tộc cực kỳ nóng bỏng, hơn nữa còn rất xinh đẹp.

Vương Hạo bĩu môi.

- Vóc người nóng bỏng, nóng bỏng thì làm gì chứ, cũng không tốt như Y Linh bảo bối của ta, không chỉ lên được chiến trường, xuống được phòng bếp, quan trọng là dáng người xinh đẹp, đẹp đến mức thần hồn ta điên đảo, ngoại trừ em, ta không để cô nào vào mắt được.

- Tên lừa gạt nhà anh, lại dỗ cho em vui vẻ.

Triệu Y Linh lộ ra nụ cười ngọt ngào, trong lòng ngọt muốn chết.

Hai vị tiểu đệ Tiễn Vạn Dương và Trần Diệu im lặng, khi lão đại tán gái, đúng là vô sỉ không có hạn cuối.

- Ai lừa em, chẳng lẽ em không biết tên ta là Vương Hạo, đại biểu cho chính nghĩa, nhũ danh là Tiểu Bạch Kiểm thành thật sao?

Vương Hạo mất hứng nói.

Triệu Y Linh vừa tức giận, vừa buồn cười lắc đầu, không biết nói gì với vị bạn trai không biết xấu hổ này.

- Em có ý gì?

Vương Hạo bày ra vẻ mặt oán khí.

- Chẳng lẽ em không tin ta?

- Được được được, là em nói sai, em tin anh!

Triệu Y Linh trợn trắng mắt, xấu hổ đỏ mặt hôn một cái lên mặt Vương Hạo.

- Đừng tưởng hôn một cái là được, ta sẽ không tha thứ cho em, trừ phi tối nay em đến tìm ta, dùng các tư thế khác nhau ngủ phục ta, nếu không thì ta sẽ giận em.

Vương Hạo hừ một tiếng.

Triệu Y Linh phong tình vạn chủng như nữ vương liếc nhìn Vương Hạo, đỏ mặt nói nhỏ một câu bên tai hắn.

- Đợi đánh lui được Ám Tinh Linh Tộc, chúng ta nói chuyện thật tốt được không?

Hai mắt Vương Hạo lóe ra ánh sáng, giống như mắt chó hợp kim titan 24k, chói mù ánh mắt người khác, còn phải nói sao? Tất nhiên là được rồi!

Chỉ là đến lúc đó, không phải là nói, mà làm và kêu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.