Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 573: Chương 573: Ba kỳ nhân lớn thượng cổ




Sở Thánh Hùng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

- Theo tiền bối của Thần tộc chúng tôi ghi chép, thượng cổ có ba kỳ nhân lớn, theo thứ tự là Tri Thiên Mệnh, Bất Tử Hiên Thiếu, Quái Kiệt Thánh Sư, người này nếu như tôi không đoán sai thì hắn chính là Quái Kiệt Thánh Sư, Thịnh Văn Kiệt!

- Quái Kiệt Thánh Sư, Thịnh Văn Kiệt!!!

Sắc mặt ba vị tộc trưởng biến sắc, chợt đứng dậy.

Sở Thánh Hùng khẽ gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói:

- Không sai, chính là người được gọi là nam nhân hoàn mỹ nhất trong thời đại thượng cổ, toàn năng khiến cho người đời kinh hãi, dạy dỗ đồ đệ khiến cho người đời thán phục, hơn nữa là người đã tu luyện Đại Dự Ngôn Thuật đạt tới cực hạn.

- Ực ực...

Cổ họng của ba vị tộc trưởng cuộn lên, tất cả đều bị chấn động bởi tin tức này.

Nhắc tới ba kỳ nhân lớn của thượng cổ, bọn họ nghe như sấm bên tai, từ nhỏ đến lớn đều nghe những chuyện thần thoại xưa.

Tri Thiên Mệnh: Người này không ai dám chọc tới, thậm chí ngay cả có một ý nghĩ cũng không dám, chính là rất sợ bị hắn dùng Lục Nhâm Thần Thuật tính ra, sau đó sẽ bị bóp chết ở trong nôi.

Bất Tử Hiên Thiếu: Vị này thực sự không thể trêu trọc được, hoàn toàn là một loại thuốc cao bôi trên da chó, một khi dính lên thì có giết cũng không giết chết được, bỏ rơi cũng không bỏ rơi được, không khiến cho người trong nhà cảm thấy phát điên, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi.

Vị Quái Kiệt Thánh Sư này lại càng là truyền kỳ trong truyền kỳ.

Theo ghi chép, Quái Kiệt Thánh Sư không chỉ biết mười tám loại vũ khí, chế tạo thuốc, trận pháp, luyện đan, phù văn... Chỉ cần là những thứ mà con người biết được, hắn hoàn toàn biết, đồng thời chơi đùa thành chuyên gia.

Cần phải nói đến lai lịch của biệt danh Quái Kiệt Thánh Sư, cái này không thể không nói tới đồ đệ của hắn.

Đồ đệ thân truyền của hắn chỉ có một người, đó chính là một trong bốn đại Chí Tôn thượng cổ Hỗn Độn Thiên Thần.

Tuy nhiên, trong quá trình Vũ Diệu Ma Thần trưởng thành trong cũng nhận được từng sự chỉ dạy của hắn, đồng thời mỗi lần gặp mặt, bất luận ở trường hợp nào, đều sẽ cung kính gọi hắn là lão sư.

Cho nên tên Thánh Sư, hắn tuyệt đối là hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng vì cá tính của vị Thánh Sư lại có phần cổ quái, tâm trạng tốt, có thể tùy tiện truyền tuyệt kỹ của bản thân cho người khác.

Nhưng nếu như tâm trạng không tốt, chỉ cần là người xuất hiện ở trước mặt bọn họ thì đều phải chờ chết! Cho dù là các thần thượng cổ cũng không thể chạy thoát.

Cho nên lâu ngày, những sinh linh chết tại đây trong tay vị Quái Kiệt Thánh Sư này ít cũng phải hơn trăm triệu người, thậm chí các thần thượng cổ cũng ngã xuống không ít.

Lâm Minh Kiệt không nhịn được hỏi:

- Lão quái vật thượng cổ làm sao có thể còn sống sót được?

Sở Thánh Hùng lắc đầu,

- Cái này tôi cũng không biết, tôi chỉ biết là hắn rót linh hồn mình vào một con rối gỗ.

- Con rối bằng gỗ!

Ba vị tộc trưởng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Ban đầu khi ở hành tinh Tử Vong, thực sự bọn họ đứng từ phía xa nhìn thấy được bên cạnh Vương Hạo có một con rối bằng gỗ, nhưng ai có thể ngờ rằng người này là một trong ba kỳ nhân thượng cổ lớn Quái Kiệt Thánh Sư.

Lý Ma Nhất có chút lo lắng nói:

- Nếu như người này thực sự là Quái Kiệt Thánh Sư, chúng ta đắc tội với hắn như vậy, thực sự có ổn không?

Sở Thánh Hùng lạnh lùng nói:

- Anh nghĩ bây giờ còn là thời đại thượng cổ, hắn còn có hai vị đồ đệ Chí Tôn bảo vệ sao?

Ba vị tộc trưởng khẽ gật đầu, cảm thấy Sở Thánh Hùng nói rất có lý.

Nếu như ở thời đại thượng cổ, dựa vào bốn chữ Quái Kiệt Thánh Sư này thì không người nào dám động tới.

Nhưng hiện tại thời đại thay đổi, bốn đại Chí Tôn không còn nữa, các thần thượng cổ biến mất, Quái Kiệt Thánh Sư đã biến thành con rối bằng gỗ, bọn họ còn cần sợ cái gì?

- Cuộc họp ngày hôm nay lại kết thúc tại đây, tất cả mọi người trở về chuẩn bị!

Sở Thánh Hùng đứng dậy rời đi, hai mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, chỉ cần bắt Vương Hạo trở lại, cho dù hắn không thể giết Vương Hạo, nhưng phải hành hạ Vương Hạo đến nỗi sống không bằng chết mới được.

Lâm Minh Kiệt nhíu mày, nhanh chóng về nhà, chuẩn bị thông báo cho mẹ của Vương Hạo là Lâm Thi Kỳ, để bà nhanh chóng dẫn theo Vương Hạo trốn đi.

...

Tinh hệ Bắc Áo.

Một tinh cầu không biết tên.

- A...

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng thiên địa.

Chỉ thấy Lý Vân Dương ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, Bạch Linh ở bên cạnh nhất thời sốt ruột.

Đột nhiên, trong cơ thể Bạch Linh truyền ra một tiếng lạnh lùng.

- Chỉ cần cô giao quyền khống chế thân thể cho tôi, tôi sẽ giúp cô cứu hắn.

Bạch Linh quyết đoán cự tuyệt nói:

- Cô đừng hòng mơ tưởng, cho dù cô là nữ thần Sí Diễm thượng cổ, tôi cũng tuyệt đối sẽ không giao quyền khống chế thân thể cho cô.

Nữ thần Sí Diễm thản nhiên nói:

- Cô chỉ là ý thức mới sinh ra, căn bản đấu không lại tôi, tối đa một năm, tôi nhất định sẽ làm chủ thân thể này.

Bạch Linh hừ lạnh một tiếng.

- Vậy chúng ta cứ chờ xem.

- A... Tôi vẫn không thể chết được...

Đúng lúc này, vẻ mặt Lý Vân Dương dữ tợn, ngửa mặt lên trời thét lớn một tiếng.

Trong cơ thể hắn bạo phát ra một thứ ánh sáng màu vàng chói lóa, mắt ác ma trên trán, lại có thể từ từ nhắm lại.

- Làm sao có thể?

Nữ thần Sí Diễm kinh ngạc kêu lên một tiếng.

- Tiểu tử này làm sao có thể khống chế được mắt ác ma, lẽ nào hắn chính là người thừa kế được Vô Cực Tử Thần tìm kiếm mấy trăm vạn năm sao?

Bạch Linh nhanh chóng bước lên phía trước nâng Lý Vân Dương dậy, quan tâm nói:

- Lý đại ca, anh không sao chứ?

- Phù phù...

Lý Vân Dương thở hổn hển, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, lắc đầu nói:

- Anh tạm thời không sao, nhưng nếu muốn hoàn toàn khống chế mắt ác ma, anh lại không làm được.

Vẻ mặt Bạch Linh nhất thời lo lắng nói:

- Lẽ nào lại không có cách gì khác sao?

Lý Vân Dương suy nghĩ một lát.

- Tất cả đều nói đi tới Long Mộ có thể tâm tưởng sự thành, cũng không biết sau khi anh đi có thể khống chế được mắt ác ma hay không.

Đúng lúc này, một tiếng nổ ầm vang lên ở cách đó không xa.

Lý Vân Dương và Bạch Linh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt lão ma đầu tái nhợt, toàn thân chật vật bò ra từ trong một hố sâu.

Lý Vân Dương và Bạch Linh nhanh chóng bước lên phía trước nâng lão ma đầu dậy.

- Tiền bối không sao chứ?

Lão ma đầu cười gượng nói:

- Tôi vốn đã đánh cho Lôi Khắc trọng thương, nhưng ai ngờ nửa đường lại gặp phải Vương Hạo, kết quả không giết được Lôi Khắc, trái lại mình bị đánh trọng thương.

- Lại là Vương Hạo!

Vẻ mặt Lý Vân Dương tức giận, toàn thân không nhịn được mà run rẩy.

Bạch Linh khuyên:

- Lý đại ca, anh không thể nổi giận, lẽ nào anh quên mắt ác ma?

- Vù vù...

Lý Vân Dương vô cùng kinh ngạc, vội vàng hít sâu mấy hơi, bình tĩnh lại.

Ánh mắt của lão ma đầu lay động, trong đầu không ngừng nghĩ tới một việc.

Nếu chẳng may Lý Vân Dương thực sự có thể hoàn toàn khống chế được mắt ác ma, vậy hắn chính là người thừa kế của Vô Cực Tử Thần.

Thành tựu trong tương lai nhất định có thể sánh vai với bốn đại Chí Tôn.

Nhưng nếu hắn có thể giúp đỡ Lý Vân Dương trên con đường trưởng thành, như vậy tương lai có Lý Vân Dương bảo vệ, còn có ai dám ăn hắn?

Nhưng vừa nghĩ tới Vương Hạo, lão ma đầu lại cảm thấy đau đầu.

Bởi vì hắn thực sự không nghĩ tới người như Vương Hạo lại có thể là chúa cứu thế.

Lý Vân Dương, người tràn đầy tinh thần trọng nghĩa này lại là một đại ma đầu sao?

- Bỏ đi, cứ đi bước nào tính bước đó!

Trong lòng lão ma đầu thầm thở dài.

Hiện tại Lý Vân Dương bị các thế lực lớn cho là ma đầu, phái người đi khắp nơi đuổi giết hắn.

Mà Vương Hạo bên đó cũng không khá hơn chút nào, đắc tội với bốn Thần tộc lớn, cũng bị người đuổi giết.

Nếu hiện tại khó có thể lựa chọn, vậy phải xem hai người bọn họ ai có bản lĩnh, có thể sống sót ở trong những truy sát này.

Lý Vân Dương mở miệng nói:

- Tiền bối, vãn bối dự định đi Long Mộ một chuyến, xem liệu có thể tìm được cách khống chế mắt ác ma, hay là tiền bối đi cùng chúng tôi?

Khóe miệng lão ma đầu giật một cái, trong lòng hoàn toàn không muốn.

Hắn cũng biết, Vương Hạo tiểu tử kia cảm thấy rất hứng thú đối với Long Mộ, nếu như hắn và Lý Vân Dương đi, hơn phân nửa sẽ gặp nhau.

Hắn cũng không muốn lại bị người gỗ kia nhớ đến, lại bị Vương Hạo hành hạ gần chết.

Nhưng nếu như không đi thì còn làm gián điệp gì nữa, không phải cho Vương Hạo cái cớ để hầm canh rùa sao?

Nghĩ tới đây, lão ma đầu chỉ có thể ngậm lệ gật đầu đồng ý, trong lòng vẫn một mực cầu khẩn, ngàn vạn lần không nên gặp phải tên tiểu tử Vương Hạo kia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.