Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 572: Chương 572: Xuất chiêu bài không theo sách vở




- A...

Trong vũ trụ tối tăm, một tiếng kêu thê thảm vang lên.

Trên phi thuyền số 1, sắc mặt lão ma đầu trắng bệch như tờ giấy.

Ở bên cạnh lão ma đầu còn để một bình máu đỏ lớn còn tươi, tối thiểu cũng là mười ki-lô-gam.

Khóe mắt đám người Lăng Tiêu co rút, may mà bản thân lão ma đầu là yêu thú, hơn nữa còn là rùa trường thọ, nếu như là người, bị Vương Hạo rút máu như vậy, chắc hẳn sớm đã không còn mạng.

Khóe miệng Vương Hạo khẽ cong lên, hắn sở dĩ rút máu của lão ma đầu, chính là sợ tương lai Lý Vân Dương sử dụng tinh thần trọng nghĩa của mình, cộng với mồm miệng của nhân vật chính thành tấm lá chắn đi cảm hóa lão ma đầu.

Sau đó hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, trái lại còn tính kế với hắn.

Nhưng có máu của lão ma đầu, trong tương lai hắn có thể sử dụng quyển trục ác ma khống chế lão ma đầu, như vậy hắn mới có thể yên tâm.

Thực ra nói thật lòng, hắn vốn cũng không có ý định làm như vậy, nhưng Thiên Đạo thực sự quá thiên vị con của hắn, như vậy những chuyện về sau thực sự không thể đoán trước được.

Cho nên hắn giữ lại một thủ đoạn, chung quy không hề sai.

- Bây giờ tôi có thể đi được chưa?

Lão ma đầu yếu ớt nói.

- Ông có thể đi!

Vương Hạo khoát tay áo, nhắc nhở:

- Nhớ kỹ vị trí của Lý Vân Dương, nhanh đi tìm hắn, tôi phải biết được nhất cử nhất động của hắn.

- Tôi biết rồi!

Lão ma đầu liếc mắt nhìn Mộc Đầu, khiếp sợ đến mức liên tục gật đầu, sau đó không để ý sự suy yếu của thân thể, nhanh chóng rời đi phi thuyền số 1, chỉ để lại Lôi Khắc hấp hối.

Mộc Đầu thở dài.

- Vương Hạo tiểu tử, cậu thả ra mỹ vị như vậy, thật sự sẽ bị sét đánh đấy!

- Thực sự ngon như vậy sao?

Vương Hạo không nhịn được hỏi.

Vẻ mặt Mộc Đầu nhớ lại.

- Nếu như cậu ăn xong Thánh Ma Quy thì cậu nhất định sẽ thích thứ mùi đó.

Vương Hạo quay đầu lại đối mặt với Tiền Vạn Dương căn dặn nói:

- Các người đưa máu của lão ma đầu đến phòng thí nghiệm, để đám người Khắc Long thử nghiệm.

- Vâng, lão đại!

Tiền Vạn Dương gật đầu nhận lệnh.

Đám người Lăng Tiêu mặc niệm ba phút cho lão ma đầu, thực sự là lão rùa già đáng thương, hi vọng hắn vĩnh viễn không biết chuyện này.

Vương Hạo đi tới bên cạnh Lôi Khắc, khẽ hỏi:

- Thành thật khai báo, trái tim Lôi Thần ở chỗ nào?

Lôi Khắc yếu ớt ngẩng đầu lên, hữu khí vô lực nói:

- Anh không phải coi tôi là kẻ ngốc chứ, chỉ cần tôi còn một ngày không nói ra trái tim Lôi Thần ở nơi nào, ngày đó anh sẽ không giết tôi, nhưng nếu như tôi nói ra, như vậy không phải nghi ngờ gì tôi sẽ phải chết.

Vương Hạo thở dài.

- Vì sao đầu năm nay, bao giờ cũng có vài người tự cho mình là thông minh?

Đám người Lăng Tiêu nhìn Lôi Khắc với ánh mắt đồng tình, phải biết rằng Vương Hạo nhận được sự truyền lại của Lôi Thần thượng cổ, cung điện Lôi Thần lại bị Tiểu Bạch quét sạch một lần, trong đó có vài trái tim Lôi Thần.

Cho nên cái này cũng chứng tỏ rằng, Vương Hạo hoàn toàn không thiếu trái tim Lôi Thần, thứ hắn còn thiếu chỉ là một chứng cứ khiến cho Thánh Lang tộc tâm phục khẩu phục.

Hiện tại chỉ cần mang theo thi thể của Lôi Khắc, đó chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

Điều này cũng có nghĩa là Thánh Lang tộc thua, chiếc phi thuyền đẳng cấp này sẽ trở thành tài sản riêng của Vương Hạo.

- Tôi như vậy không phải là tự cho mình thông minh, mà vì bảo toàn tính mạng.

Lôi Khắc yếu ớt cười nói.

Vương Hạo bĩu môi.

- Tôi cảm giác anh không phải đang bảo toàn tính mạng, mà là mất mạng...

Còn chưa nói dứt lời, Vương Hạo vung Thiên Ma Cự Kiếm trong tay lên, đâm thẳng vào tim của Lôi Khắc.

- Vèo...

Lúc này, một dòng máu tươi phun ra, Lôi Khắc trợn tròn hai mắt hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Nói rõ có bí mật mới có thể tiếp tục sống sót mà?

Vì sao người này xuất chiêu hoàn toàn cũng không hề giống trong sách vở vậy?

Đám người Lăng Tiêu thở dài, quả nhiên giống như những gì họ nghĩ.

Tiền Vạn Dương hỏi:

- Lão đại, bây giờ chúng ta trực tiếp đi tới hành tinh Thiên Lang sao?

Vương Hạo đột nhiên rút Thiên Ma Cự Kiếm ra, gật đầu nói:

- Gửi tin tức cho Ái Nhi, để cho cô ấy tới hành tinh Thiên Lang hoàn thành trận đánh cược.

Tiền Vạn Dương khẽ gật đầu, bắt đầu gửi tin tức cho Ái Nhi.

Chỉ một lát sau, phi thuyền số 1 hết tốc lực tiến về phía trước, xuất phát về phía hành tinh Thiên Lang.

...

Tinh vực.

Không gian Thần Đạo.

Bốn Thần tộc tộc trưởng lớn đang tập trung họp tại một chỗ.

Lúc này, bốn vị tộc trưởng không có vẻ thản nhiên như trước đây, mà toàn thân đều bị trọng thương.

Nếu như lần trước không phải viện quân chạy tới đúng lúc thì bốn người bọn họ tuyệt đối không thể cùng nhau trở về, ít nhất cũng phải có hai người lưu lại.

Hiện tại bọn họ có thể toàn thân trọng thương trở về đã là may mắn trong bất hạnh rồi.

Tộc trưởng của thần tộc Thiên Ma, Lý Ma Nhất lạnh lùng nói:

- Chiến sự lần này có thể nói hoàn toàn là do một mình Sở Thánh Hùng gây ra.

Sở Thánh Hùng phẫn nộ chê bai một tiếng.

- Các người có thể đừng cố tình gây sự được không, nếu không phải là Lâm Mộng Mộng đi thông báo cho Vương Hạo, trận chiến này làm sao có thể đánh được?

- Lâm Mộng Mộng thực sự đã mật báo, nhưng nếu không phải là anh cố ý đi bắt Vương Hạo, lại làm sao có thể trở nên ầm ĩ như vậy?

Lý Ma Nhất hừ lạnh một tiếng, đối với việc Sở Thánh Hùng có thể sống sót trở về, trong lòng hắn hết sức không vui.

Cho nên lần này hắn nhất định phải đội chậu phân cho Sở Thánh Hùng, suy yếu uy tín của người này ở Thần tộc.

Kể từ đó, hắn mới không cần lo lắng có một ngày hoàn toàn bị Sở Thánh Hùng cướp mất quyền lực.

Tộc trưởng của thần tộc Thiên Minh, Lâm Minh Kiệt cười ha hả nói:

- Lão phu đã hung hăng khiển trách Mộng Mộng, còn để cho nha đầu kia ở trong nhà tự kiểm điểm bản thân, các vị đều là trưởng bối, cũng không cần tính toán với tiểu bối như vậy.

Khóe miệng của ba vị tộc trưởng ở đây đều giật một cái, trong lòng thầm mắng, lão hồ ly!

Rốt cuộc là ai đã phái Lâm Mộng Mộng đi mật báo chuyện này, cho dù là kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra?

Tuy nhiên, hiện tại kẻ thù bên ngoài đột kích, nội bộ bọn họ cần phải đoàn kết, cho nên bọn họ cũng không tiện vạch trần, chỉ có thể giả vờ ngây ngốc.

Chu Tiên Thành mở miệng nói:

- Chuyện trước kia tất cả mọi người không nên nhắc lại, tốt nhất vẫn nên nói về chuyện hai cung Thiên, Tiên tấn công không gian Thần Đạo của chúng ta!

Lý Ma Nhất lạnh lùng nói:

- Nếu như không muốn tộc nhân bại trận, chỉ có thể bắt Vương Hạo trở lại, ép hai cung Thiên, Tiên rút quân.

Lâm Minh Kiệt liên tục gật đầu.

- Ý kiến này này tốt, lão phu hiện tại sẽ phái người đuổi theo bắt Vương Hạo.

Vẻ mặt của ba vị tộc trưởng ở đây hoàn toàn tối sầm lại, lão hồ ly này còn giữ lại chút thể diện nào không vậy? Nếu giao chuyện này cho Lâm Minh Kiệt đi bắt Vương Hạo thì chắc hẳn cả đời này cũng đừng mong bắt được Vương Hạo về.

Thật ra trong lòng Lâm Minh Kiệt có tính toán gì, tất cả bọn họ đều biết rõ.

Không phải là muốn có được hai sự bảo hiểm, hắn sợ rằng vũ trụ đại kiếp nạn lần này chẳng may ảnh hưởng đến không gian Thần Đạo, hắn vẫn còn có một đứa cháu cứu thế có thể bảo vệ thần tộc Thiên Minh bình yên vô sự.

Sở Thánh Hùng lạnh lùng nói:

- Không cần những người khác đi, lão phu sẽ phái năm vị cường giả Thần Vị cảnh đi bắt Vương Hạo, nhất định có thể bắt hắn trở lại.

- Năm vị Thần Vị cảnh!!!

Ba vị tộc trưởng còn lại khiếp sợ tới mức ngây người, cảm giác đầu óc Sở Thánh Hùng nhất định là do hồ đồ.

Phải biết rằng, Thần tộc cường giả Thần Vị cảnh là người có thể sử dụng năm cường giả Thần Vị cảnh, như vậy cũng chính là bắt một tiểu bối, sử dụng hai mươi lăm cường giả Thần Vị cảnh, đây cũng không phải là dọa người, mà là dọa chết người.

Sắc mặt Sở Thánh Hùng nghiêm trọng nói:

- Bên cạnh Vương Hạo có một vị cường giả thượng cổ, hắn đã từng đạt tới cấp bậc Thần thượng cổ, hiện tại tu vi xuống đến Thần Vị cảnh, cho nên phải phái năm vị Thần Vị cảnh mới có thể bảo đảm bắt Vương Hạo trở lại.

- Ai?

Ba vị tộc trưởng nhíu mày hỏi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.