Trong phi thuyền số 1.
Lão ma đầu ném Lôi Khắc đang hấp hối xuống đất, híp mắt quan sát đoàn người Vương Hạo.
Hắn phát hiện tu vi của những người nơi này đều chỉ là Vũ Vương, người duy nhất không thể nhìn thấu tu vi chính là người gỗ kia.
Nhưng một người gỗ nát, nếu mạnh thì còn có thể mạnh đến mức nào nữa?
Lẽ nào đầu năm nay một người gỗ nát còn có thể tu luyện tới Thiên Vị cảnh hay sao?
Sau khi lão ma đầu xác định trong này không có Hương Hương, cũng không ai là đối thủ của hắn, trong lòng cũng có chút không kìm chế được.
Mộc Đầu quan sát lão ma đầu, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.
- Hóa ra là một con Thánh Ma Quy, thực sự là đồ tốt mà!
Vương Hạo hiếu kỳ hỏi:
- Tốt thế nào?
Mộc Đầu lộ ra vẻ hiểu ra sau khi nhớ lại.
- Thịt của bọn họ đặc biệt tươi mới, ròn, dư vị sau khi thưởng thức vô tận, khiến người ta muốn ngừng mà không được, ở thời đại thượng cổ bọn họ chính là vì chuẩn bị những món ngon để thiết đãi quý khách.
Sau lưng lão ma đầu ớn lạnh, trong lòng run lên, hắn theo bản năng kích động muốn nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng hắn suy nghĩ cẩn thận, ở đây lại không có người nào là đối thủ của hắn, hắn sợ cái gì mà phải chạy?
Nghĩ tới đây, lão ma đầu cả giận nói:
- Một người gỗ nho nhỏ lại dám sỉ nhục lão phu như vậy, xem lão phu ngày hôm nay không hủy hoại cậu, cầm nhóm củi hay không.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều đồng tình với lão ma đầu, đây quả thực là điển hình không muốn chết, sẽ không phải chết!
Tuy nhiên, thân thể Mộc Đầu quả thật rất có tính lừa dối, ai có thể ngờ rằng bên trong một người gỗ lại là cường giả siêu cấp của thời đại thượng cổ.
Đặc biệt là khi Mộc Đầu không động thủ, một chút khí tức cũng không lộ, giống như những người bình thường vậy, khiến người ta thực sự không thể nào nghĩ rằng người đó là một cao thủ.
- Hôm nay tôi ngược lại muốn xem, là cậu lấy tôi làm củi đốt, hay là tôi nấu cậu thành một bàn tiệc rùa.
Mộc Đầu cười lạnh lùng một tiếng, trong phút chốc lập tức biến mất.
Đồng tử của lão ma đầu đột nhiên co lại, nhanh, thực sự quá nhanh, vừa mới lộ ra khí tức, quả thực là một cường giả Thần Vị cảnh.
- Tiền bối tất cả đều là hiểu nhầm, tha mạng...
Lão ma đầu khiếp sợ đến mức vội vàng cầu xin tha thứ.
Nhưng trong lòng hắn lại phiền muộn đến cực điểm, trước đây hắn bị Hương Hương để mắt tới cũng không sao, dù sao người ta có một lão tổ tông háu ăn.
Nhưng bây giờ bị một tên người gỗ để mắt tới, chuyện gì thế này?
Mộc Đầu không để cho lão ma đầu có cơ hội phản ứng, túm lấy cổ hắn, sau đó ném mạnh một cái xuống mặt đất.
- A...
Lúc này, lão ma đầu kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể cũng đang không ngừng xảy ra biến hóa.
Rất nhanh, một con rùa già dài hai ba thước xuất hiện ở ngay tại đó.
Đồng thời, lão ma đầu hiện nguyên hình, mọi người cũng ngửi thấy một mùi hương mê hoặc lòng người, không ngừng khiến mọi người kích động muốn chảy nước miếng.
Vương Hạo nuốt nước miếng.
- Chẳng trách được thực thần bình chọn là đứng đầu trong những nguyên liệu nấu ăn, giờ còn chưa cho vào nồi, mùi thơm đã bay ra.
Mộc Đầu giải thích:
- Thánh Ma Quy trời sinh đã thích ăn linh thảo, linh quả, phần thịt thân được chế biến vô cùng ngon, hơn nữa rùa càng già ăn lại càng thơm.
Vương Hạo bừng tỉnh khẽ gật đầu, chẳng trách được các thế lực lớn đều không phát hiện ra cây Hỗn Độn trên hành tinh Tử Vong.
Mà con rùa già này lại nói ra rằng cây kia là bảo bối, hóa ra trời sinh ra bọn họ đã có cảm ứng đối với linh quả, linh thảo.
- Tiền bối tha mạng, là rùa nhỏ có mắt không nhìn thấy Thái Sơn nên đã mạo phạm tiền bối...
Lão rùa già khiếp sợ đến mức liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, thoáng cái đã đánh cho hắn hiện ra nguyên hình, nếu như hắn muốn phản kháng lại, còn không lập tức bị ném vào trong nồi sao?
Mộc Đầu không hề động đậy, ở thời đại thượng cổ hắn ăn không biết bao nhiêu Thánh Ma Quy, từ trước đến nay hắn đều không hạ thủ lưu tình.
Cho dù hiện tại hắn biến thành người gỗ, ăn không nổi Thánh Ma Quy, nhưng lúc nên ra tay tuyệt đối sẽ không nương tay.
Lão rùa đen đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nhìn về phía Vương Hạo kêu lên:
- Vương Hạo tiểu huynh đệ, tôi vì cậu mà trở thành gián điệp bên cạnh Lý Vân Dương, lẽ nào cậu lại nhìn tôi chết như vậy sao?
Vương Hạo mỉm cười, hỏi:
- Vậy ông nói cho tôi biết, Lý Vân Dương nói Long Mộ ở chỗ nào?
Lão Quy vội vàng trả lời:
- Lý Vân Dương nói cho tôi biết, Long Mộ sẽ xuất hiện trên con đường tử vong.
- Con đường tử vong!
Vương Hạo có chút sửng sốt, như vậy dường như là thuận đường!
Mộc Đầu khẽ nói:
- Ở thời đại thượng cổ Long Mộ tổng cộng xuất hiện bốn lần, mỗi lần xuất hiện đều là ở trên con đường tử vong.
Vương Hạo khẽ gật đầu.
- Chúng ta vừa lúc muốn đi tới Thiên Vực, như vậy thuận đường đi tới Long Mộ.
- Tùy cậu!
Mộc Đầu vung tay lên, không biết lấy ra một thanh dao làm bếp từ chỗ nào.
Lão rùa đen sợ bắt đầu thét lên chói tai.
- Vương Hạo tiểu huynh đệ, điều nên nói tôi đều nói rồi, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn đồng bạn hợp tác của mình biến thành một món ăn chứ?
Vương Hạo nghiền ngẫm cười nói:
- Vị đại thần này muốn làm gì, ông cảm thấy tôi dám quản sao?
Lão rùa già ngẩng đầu nhìn Mộc Đầu, cầu khẩn nói:
- Chúng ta có thể xem như chưa từng có gì xảy ra được không?
- Ai u, cái chết đã tới nơi, cậu vẫn thực sự hài hước!
Mộc Đầu cười lạnh lùng nói:
- Vậy cậu có từng nghe nói hay không, dây cung đã đứt nối lại thế nào cũng không thể giống như trước hay không?
Lão rùa già lộ ra vẻ mặt buồn bã như đưa đám.
- Chúng ta cũng có thể khiến cho chuyện này trở thành bí mật không thể nói ra chứ?
Vương Hạo đảo mắt, tức giận nói:
- Tôi nói này, hai người các người đã xong chưa, ở đây diễn Châu Kiệt Luân cho tôi xem đúng không?
- Châu Kiệt Luân là ai?
Lão rùa già, Mộc Đầu hiếu kỳ hỏi.
Vương Hạo bất đắc dĩ, xoay người rời đi, ngồi đợi canh rùa.
Lão rùa già vội vàng kêu lên:
- Vương Hạo tiểu huynh đệ, chỉ cần cậu cứu tôi, tôi đây sẽ làm gián điệp miễn phí cho cậu.
Vương Hạo quay đầu lại, khóe miệng khẽ cong lên nói:
- Đây chính là tự ông nói, không phải tôi ép ông nhé!
Lão rùa già rưng rưng khẽ gật đầu, lần này xem như là tiền mất tật mang, không chỉ không cướp được của Vương Hạo, trái lại bù vào cơ duyên sau này của Lý Vân Dương.
Thậm chí hắn còn phải tốn nhiều thời gian như vậy, nằm vùng bên cạnh Lý Vân Dương, lương tâm mê muội báo tin tức cho Vương Hạo, TM thực sự quá thiệt rồi.
Nhưng đao lại ở trên cổ, nồi lại cách đó không xa, không phải do hắn quyết định.
Đồng thời, lão rùa già cũng nhắc nhở mình, về sau thấy những người không đáng để tôn trọng như vậy, nhất định không thể nói nhiều lời.
Đám người Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt quả nhiên như vậy, những người hợp tác với Vương Hạo tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Mộc Đầu không nhịn được hỏi:
- Cậu thực sự dự bỏ qua mỹ vị như vậy?
- Thực sự ăn ngon như vậy sao?
Vương Hạo quan sát lão rùa già, mọi người đều nói lão rùa già này ăn ngon, khiến cho hắn thèm ăn nhỏ dãi.
Lão rùa già sợ hãi liên tục lắc đầu.
- Không thể ăn, hoàn toàn không ngon...
Vương Hạo suy nghĩ một lát.
- Bỏ đi vẫn cứ để hắn quay về bên cạnh Lý Vân Dương, nhớ rút chút máu của hắn.
Lão ma đầu hoảng sợ kêu lên:
- Lấy máu của tôi làm gì?
Vương Hạo nhíu mày.
- Ông đoán xem!
Đám người Lăng Tiêu đảo mắt, bọn họ ghét nhất chính là Vương Hạo nói những lời này, khiến người ta cảm thấy kích động muốn đánh hắn…