Mấy ngày sau.
Trong phi thuyền Hắc Long.
Trác Siêu đứng bên cạnh Vương Hạo, báo cáo chi tiết ngựa ô xuất hiện gần nhất, Lăng Tiêu.
- Gã Lăng Tiêu này rất mạnh, đều dùng một chiêu bại địch. Dù đối mặt với Võ Sư cấp chín, cũng chỉ dùng ba chiêu bại địch.
Vẻ mặt Trác Siêu ngưng trọng, nói.
- Lăng Tiêu!
Vương Hạo mở video ra xem. Sau khi hắn thấy người đó, thì khóe miệng hiện một nụ cười nghiền ngẫm.
- Lão đại! Anh biết người này?
Trác Siêu tò mò hỏi.
- Người này dùng bộ pháp, giống như bộ pháp mà vị sư tổ kia dạy cho anh.
Vương Hạo gãi cằm. Hắn đang nghĩ: Tại sao hắn gây ra chuyện lớn như thế, mà Đại học Tây Hoa lại không có hành động gì. Điều này quả thật không thể hiểu nổi.
Bây giờ, khi Vương Hạo trông thấy Lăng Thiêu, thì đã hiểu. Nhất định là vị sư tổ kia đã sắp xếp việc này.
Chỉ là đến bây giờ, Vương Hạo vẫn không biết. Rốt cuộc vị sư tổ dạy bộ pháp cho hắn trong trận đấu tuyển chọn, là thần thành phương nào, còn có vị sư tổ trên hành tinh Thiên Minh nữa.
- Bộ pháp!
Trác Siêu nghĩ một lát. Con ngươi bỗng nhiên co rụt lại. Gã hồi tưởng lại trong trận đấu tuyển chọn của bốn trường Đại học trọng điểm, thì có một ông đã dạy bộ pháp cho Vương Hạo, đồng thời tự xưng là sư tổ của Vương Hạo.
- Vị sư tổ này phái Lăng Tiêu đến đây là có ý gì. Chẳng lẽ sư tổ đang cảnh cáo mình.
Vương Hạo nghĩ một lát, cảm thấy có khả năng như vậy.
- Lão đại! Bây giờ, chúng ta nên làm gì?
Tim của Trác Siêu đập loạn. Gã không nghĩ mình sẽ bị đại nhân vật như vậy quan tâm. Nếu như mình lưu lại ấn tượng xấu gì, thì sẽ xong đời.
- Nên làm gì thì làm tiếp đi.
Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên. Hắn phải dùng toàn lực đối phó và đánh bại Lăng Tiêu, ép vị sư tổ kia xuất hiện.
Hắn muốn biết, ông ấy là thần thánh phương nào, có phải là Võ Thánh hay không. Nếu sau này hắn làm chuyện xấu, thì nhất định phải báo tên của ông ấy. Điều này sẽ khiến chuyện đó được nhiều người biết hơn, tất nhiệt thu được điểm phản diện sẽ nhiều hơn.
Sắc mặt Trác Siêu như đưa đám. Vương Hạo là đồ tôn của người ta. Dù hắn gây ra lớn hơn nữa, thì cũng không sao. Nhưng gã chỉ là một cọng hành mà thôi.
- Lăng Tiêu rất mạnh, xem ra cũng là thiên tài siêu cấp, vì đề phòng vạn nhất, mình cũng nên bế quan một tu luyện.
Vương Hạo thở dài, không vui. Hắn ghét nhất là tu luyện, đã ngồi là phải ngồi cả ngày.
Đám người Tiền Vạn Dương nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Vương Hạo. Nội tâm cũng sụp đổ. Người khác hận không thể tu luyện hai mươi bốn tiếng một ngày, để tăng thực lực nhanh hơn.
Nhưng Vương Hạo thì ngược lại, tu luyện một ngày giống như bị oan ức bằng trời.
Nhưng bọn họ rất hâm mộ Vương Hạo. Vì mỗi lần Vương Hạo tu luyện, thì đều đột phá. Hơn nữa còn không tốn thời gian mãi giũa căn cơ, mọi chuyện đều thuận lợi như nước chảy thành sông.
Ngày nào, Vương Hạo cũng lười biếng. Nhưng tốc độ tu luyện lại nhanh hơn những người khổ thu như bọn họ. Điều này khiến bọn họ không thể chịu đựng, hô to đạo trời ở đâu.
...
Hành tinh Thiên Tinh.
Sau sự kiện Không Gian Bảo Thạch. Nơi này đã khôi phục lại trật tự như cũ.
Hàng loạt lính đánh thuê và sinh viên tràn vào Hành tinh Thiên Minh, bắt đầu tiêu diệt Zombie, sau đó mang đi tài nguyên.
Trong một thành phố.
Lý Vân Dương đang chiến đấu với Zombie. Gã đã chiến đấu hai ngày hai đêm. Mặc dù gã rất mệt mỏi, nhưng ý chí mạnh mẽ không cho phép gã nghỉ ngơi.
Bởi vì gã vừa nhắm mắt lại, là sẽ nhớ đến Vương Hạo, mà vừa nhớ đến Vương Hạo, thì cảm giác thất bại sẽ xuất hiện trong đầu.
- Mình sẽ không thua.
- Vương Hạo! Tôi nhất định sẽ đánh bại cậu.
Lý Vân Dương nổi giận gầm lên một tiếng. Thân thể mỏi mệt lại tràn đầy sức sống. Tay giơ lên cự kiếm ánh sáng, liều lĩnh lao về phía Zombie.
Quan Anh Kiệt thấy thế, nhịn không được gật đầu. Nếu thiên phú đuổi không kịp Vương Hạo, thì phải dùng cố gắng và mồ hôi đuổi theo. Lý Vân Dương quả thật làm được.
- A...
Nhưng một giây sau, Lý Vân Dương lại hét thảm.
Quan Anh Kiệt ngẩng đầu nhìn lại, thì trông thấy Lý Vân Dương đang bị một đám Zombie vây quanh, mà những Zombie này đang cắn gã.
- Đã đến cực hạn rồi sao.
Quan Anh Kiệt mở mắt. Trong nháy mắt, một luồng khí tức kinh khủng lao đến, quét sạch đất trời. Tất cả Zombie đang cắn Lý Vân Dương đều tan thành tro bụi, biến mất tại chỗ.
- Vân Dương! Con sao rồi?
Quan Anh Kiệt lao đến bên người Lý Vân Dương, cho Lý Vân Dược uống một lọ dược tề khôi phục.
- Sư Phụ! Duệ Quang bỗng nhiên biến mất.
Lý Vân Dương tỉnh lại, vội vàng tìm kiếm Duệ Quang.
- Không thấy Duệ Quang.
Quan Anh Kiệt sửng sốt, quay đầu tìm kiếm khắp nơi, nhưng cuối cùng cũng không tìm thấy.
- Tại sao lại như vậy?
Quan Anh Kiệt nhíu mày, lửa giận giâng lên:
- Ai đã trộm Duệ Quang.
- Sư phụ, có phải Vương Hạo giở trò hay không.
Lý Vân Dương bỗng nhiên nghĩ đến Vương Hạo. Dù sao, lúc Vương Hạo giao Duệ Quang cho bọn họ, hành vi của hắn rất lạ.
- Vương Hạo! Không thể nào. Thầy đã quan sát Duệ Quang rất kỹ. Nó không có vấn đề gì.
Quan Anh Kiệt lắc đầu. Sau đó, cặp mắt như điện quan sát xung quanh.
- Ở đây có một tiềm phục giả rất lợi hại, mà còn mạnh hơn sư phụ.
- Mạnh hơn sư phụ!
Lý Vân Dương vội vàng đề phòng.
- Ngoài tiềm phục giả mạnh hơn sư phụ, thì sư phụ nghĩ không ra, vì sao Duệ Quang lại biến mất đột ngột như thế.
Sắc mặt Quan Anh Liệt lạnh lẽo đến đáng sợ, lại dám trộm đồ của ông, quả thật không muốn sống.
Quan Anh Kiệt nghĩ đến đây, bèn khởi động vòng tay trí năng, báo cho bộ quốc phòng, bảo bọn họ mang người đến đây. Ông muốn xem kẻ nào không biết sống chết như vậy.
Mấy tiếng sau, từng chiếc quân hạm vây quanh hành tinh Thiên Minh.
Đồng thời, binh sĩ có tu vi thấp nhất là Võ Tông, đang nhanh chóng khống chế hành tinh Thiên Minh. Người có áo tàng hình đều bị bắt lại.
Trong đó, cũng bao quát Tuyết Thiên Cầm vừa trở về Hành tinh Thiên Minh tu luyện.
- Cô em, đi nhanh một chút.
Một đội binh sĩ áp giải Tuyết Thiên Cầm vào quân doanh.
- Đám khốn nạn các anh, lại dám bắt tôi. Tôi sẽ kể từ đều đến cuối chuyện này cho sư phụ tôi nghe…
Sắc mặt Tuyết Thiên Cầm tái xanh. Cô vừa giết Zonbie, thì những binh lính này, không hỏi rõ trắng đen thế nào, mà đã tóm cô.
- Còn muốn nói cho sư phụ của cô.
Binh sĩ nhếch miệng, khinh miệt nói:
- Cô có biết: Lần là Quan Anh Kiệt, Quan thiếu ra lệnh. Sư phụ cô chính là cọng hành.
- Quan Anh Kiệt!
Lông mày Tuyết Thiên Cầm nhíu lại, bèn suy nghĩ, thì nghĩ ra Quan Anh Kiệt là ai, chính là Võ Đế vừa trông thấy sư phụ thì run rẩy kia.
- Tuyết Thiên Cầm, cô sao vậy?
Một tiếng nghi ngờ vang lên, sau đó thấy Mạch Manh Manh rất nghi hoặc đi đến.
Tuyết Thiên Cầm giống như bị oan ức rất lớn, trực tiếp ôm ngực Mạch Manh Manh khóc lên.
- Manh Manh, đám người này vô duyên vô cơ trói tôi lại. Tôi muốn báo cho sư phụ.
- Báo cho sư phụ cô.
Mạch Manh Manh giật mình kêu lên, ánh mắt đồng tình nhìn về phía đám binh sĩ.
Mà ở cách đó không xa, sắc mặt Quan Anh Kiệt cũng đen như mực. Ông nhìn thấy cảnh này từ đầu đến cuối. Ông chưa tìm được Duệ Quang, thì lại chọc phải Thu Linh Hàn, quả thật là họa vô đơn chí.
Đồng thời, ông cũng cảm thấy, Thu Linh Hàn sẽ tìm đến ông...