Tử vong chi lộ.
Thánh Lang phi thuyền đang cấp tốc đi về phía trước.
Phía sau lưng từng chiếc một phi thuyền đuổi sát không buông, còn thỉnh thoảng khai hỏa đối với Thánh Lang phi thuyền.
Mà Thánh Lang phi thuyền cũng không khách khí, các loại lửa đạn dường như không cần tiền tự đắc, không ngừng phản kích.
Điều này làm cho Hấp huyết quỷ đuổi theo phía sau lưng vô cùng buồn bực, hoàn toàn không lấy được Thánh Lang phi thuyền lại lớn như vậy, ở đâu tới nhiều đạn dược trữ bị như thế! ?
Trên Thánh Lang phi thuyền.
Một cái hắc động xuất hiện.
Nhiều đội Thiếu Soái Quân không ngừng ra ra vào vào, từng quả đạn dược được dời đi ra.
Lão ma đầu tò mò duỗi cái đầu nhìn xung quanh, hiển nhiên cũng rất muốn vào xem.
Ái Nhi trừng lão ma đầu một cái:
- Nhìn cái gì vậy, đây là Linh giới cầu của Vương Hạo, ông không tư cách đi vào.
- Không cho xem thì không cho xem, thật nhỏ mọn!
Lão ma đầu lẩm bẩm một tiếng.
Ái Nhi hừ một tiếng, giá giá quả đấm thị uy với lão ma đầu, sau đó ngồi ở cửa hắc động, toàn lực vận chuyển chân khí trong cơ thể, bắt đầu luyện hóa thượng cổ Thủy thần truyền thừa.
Trong ánh mắt của Lão ma đầu tràn đầy vẻ hâm mộ, đây chính là thượng cổ Thủy thần truyền thừa.
Nhưng bây giờ Vương Hạo không hề nghĩ ngợi liền ném cho Ái Nhi, thật là một tiểu nha đầu hảo vận.
Lúc này, Vương Hạo ngồi xếp bằng trong phòng của mình, hỏi thăm hệ thống làm sao cường hóa bản thân mình một chút.
Hệ thống đáp:
- Túc Chủ có thể mua Lôi Minh Phá Không Kiếm, kiếm thứ tư trong Phá Thiên Cự Kiếm quyết!
- Lôi Minh Phá Không Kiếm!
Vương Hạo suy nghĩ, gật đầu nói:
- Đổi!
- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ hao tốn 3 ức điểm tội ác đổi Phá Thiên Cự Kiếm quyết, kiếm thứ tư Lôi Minh Phá Không Kiếm, bởi vì Túc Chủ học xong cự kiếm tinh thông, tự động thăng cấp thành Đăng Phong Tạo Cực.
- 3 ức, cũng được, cũng khá tốt...
Vương Hạo vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, như vậy trong túi còn thừa lại 6 ức, hẳn có thể tăng Lôi Minh Phá Không Kiếm lên tới tự nhiên mà thành.
- Lôi Minh Phá Không Kiếm tăng lên tới tự nhiên mà thành.
Vương Hạo nói.
- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ hao tốn 2 ức điểm tội ác, Lôi Minh Phá Không Kiếm đề thăng đến tự nhiên mà thành.
Một giây kế tiếp, thân thể Vương Hạo cứng đờ, trong đầu trống rỗng, bốn phía đột nhiên biến thành màu đen, đã mất đi tất cả quang mang.
Không biết đã bao lâu, tầm mắt Vương Hạo khôi phục lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, là một vòng minh nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy bản thân mình đang đứng trên nóc một tòa cung điện.
Đồng thời, nơi này còn có một người đàn ông đẹp trai thân thủ cao ngất, một bộ bạch y, vạt áo tung bay, tựa như từng đám mây trôi, đứng dưới lãnh nguyệt, tựa như tiên nhân hàng lâm nhân gian.
Mà khi nam nhân dùng ánh mắt trong suốt liếc Vương Hạo một cái, Vương Hạo chỉ cảm thấy hàn ý bức người, sợ tới mức vội vàng thu hồi mục quang.
“Leng keng...”
Đột nhiên, một đạo tiếng kiếm reo vang như đến từ bên ngoài cửu thiên, chỉ thấy nam nhân chợt rút ra cự kiếm trong tay, bạo phát ra kiếm quang màu tím chói mắt.
Kiếm quang chói mắt đó lạnh như băng, rất nặng, cuồng bạo, dường như có thể xé mở ánh trăng lạnh lẽo ấy.
- Lôi Minh Phá Không Kiếm!
Nam nhân gầm nhẹ một tiếng, sau đó biến mất ngay tại chỗ, cấp tốc phóng đi lên bầu trời.
Vương Hạo sửng sốt một chút, cũng nhanh chóng xông lên trời. Sau khi hắn xuyên qua tầng mây dày đặc, chỉ thấy một vòng Thái Dương màu vàng treo thật cao trong bầu trời.
- Lôi Minh Phá Không Trảm! ? Cái phá vỡ hư không này ta thấy được, lôi minh ấy đâu! ?
Vương Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm nói.
“Ầm ầm...”
Đột nhiên, trên không trung điện thiểm lôi minh, vạn đạo lôi điện không ngừng hội tụ về phía cự kiếm trong tay nam tử.
- Chém!
Nam nhân hét lớn một tiếng, thân thể chợt rơi xuống phía dưới.
“Ầm ầm!”
Một đạo tiếng nổ rền vang vọng đất trời, gió lốc cuồng bạo trong phút chốc xông lên tận trời, dường như muốn thổi bay hết thảy tất cả thế gian ra ngoài.
Sau khi hết thảy đều bình tĩnh lại, Vương Hạo nuốt ngụm nước miếng, chỉ thấy các thứ sở hữu trong thiên địa đều không thấy, phảng phất chưa từng xuất hiện vậy.
Nam nhân quay đầu liếc Vương Hạo một cái, nhẹ giọng nói:
- Đây là một kiếm uy lực to lớn, dùng cẩn thận!
Vừa dứt lời, thời gian trôi qua cực nhanh.
Vương Hạo chợt tỉnh táo lại, người cũng trở về trên Thánh Lang phi thuyền.
“Hô hô...”
Vương Hạo thở ra khẩu khí, cảm giác một kiếm vừa rồi thực tế rất dọa người, đó hoàn toàn chính là một kiếm diệt thế a!
- Ừm...
Vương Hạo đột nhiên sửng sốt một chút. Hắn vừa rồi cảm ứng được Tiểu Bạch dường như có động tĩnh, hẳn là sắp tiến hóa rồi.
Nghĩ tới chỗ nầy, Vương Hạo lao nhanh ra phòng, đi tới hắc động đi thông Linh giới cầu.
Lăng Tiêu tò mò hỏi:
- Sư đệ, ngươi làm sao thế?
Vương Hạo thuận miệng nói một câu:
- Tiểu Bạch sắp tiến hóa rồi, em đi nhìn một chút!
- Tiểu Bạch sắp tiến hóa rồi!
Lăng Tiêu hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng đi theo Vương Hạo vào trong Linh giới cầu.
Ái Nhi quyệt cái miệng nhỏ nhắn bày tỏ không vui, cô cũng muốn đi xem nhìn con thỏ nhỏ bé lông lá xồm xoàm tiến hóa thành hình dáng ra sao.
Nhưng chức trách của cô là thủ hộ cổng chính của Linh giới cầu, chỉ có thể chờ một chút nhìn lại vậy.
Bên trong Linh giới cầu.
Vương Hạo đi tới trước một cánh rừng lớn.
Cánh rừng rậm này chính là lãnh địa của Tiểu Bạch, cũng là cấm địa được công nhận của cư dân Linh giới cầu.
Vương Hạo đứng ở ngoài rừng rậm, khóe miệng không nhịn được co quắp.
Chỉ thấy ngoài rừng rậm biển ghi chú như mì sợi, trên đó viết rất nhiều từ cảnh báo.
- Bên trong có thỏ dữ, xin chớ đi về phía trước.
- Người kia dừng bước, lãnh địa riêng tư.
- Sinh mệnh trân quý, cách xa Tiểu Bạch ác bá.
“... . . .”
Vương Hạo xoa nhẹ cái trán, hữu khí vô lực nói:
- Con thỏ rốt này cuộc làm chuyện gì người người oán trách, mới có thể có nhiều nhãn dán như vậy a! ?
Lăng Tiêu gương mặt cười khổ. Con thỏ này ỷ vào hậu trường là Vương Hạo, thường xuyên dẫn theo một đám tiểu đệ thu bảo hộ phí trong Linh giới cầu, chỉ cần là cư dân trong Linh giới cầu đều bị nó lường gạt qua.
Dĩ nhiên, những cư dân đó đều giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trên lãnh địa Tiểu Bạch treo đầy biển ghi chú hy vọng Vương Hạo thấy.
Nhưng Vương Hạo trên cơ bản cũng không tới Linh giới cầu, cuối cùng theo thời gian trôi qua, nơi này liền bị treo đầy các tấm biển như thế.
“Ầm ầm...”
Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên vang lên từng đạo kinh lôi.
“Grừ...ừ...ừ...”
Yêu thú trong rừng rậm phát ra từng tiếng kêu hoảng sợ, sau đó nhanh chóng chạy thục mạng lên.
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, cả kinh kêu lên:
- Đây là... lôi kiếp tiến hóa của yêu thú!
Vương Hạo ngẩng đầu nhìn lại, lẩm bẩm nói:
- Thỏ ơi, ta ban đầu đầu tư nhiều như vậy, bây giờ là rồng hay là giun, chỉ có thể xem chính ngươi rồi, ngươi có thể tranh chấp khẩu khí a!
Lăng Tiêu có chút muốn cười, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Vương Hạo có biểu tình như thế.
Hoàn toàn chính là gia trưởng vì hài tử hao tâm tốn sức, mong đợi hài tử có thể thi đậu một đại học trọng điểm.
“Ầm ầm...”
Lại là một đạo kinh lôi vang lên, chỉ thấy một đạo lôi điện cuồng bạo bổ mạnh tới trong rừng rậm.
“A...”
Khi lôi điện rơi xuống, một đạo tiếng kêu thê thảm cũng vang lên theo.
Vương Hạo nhíu mày, nhảy lên một cái đi về rừng rậm. Vừa rồi âm thanh kia không có sai, chính là thanh âm của Tiểu Bạch.
- Sư đệ , chờ một chút!
Lăng Tiêu kéo lại Vương Hạo, khuyên nhủ:
- Em không thể tới, lôi kiếp tiến hóa của yêu thú không thể có người tham gia, nếu không uy lực sẽ trở nên mạnh mẽ gấp mấy lần.
Vương Hạo nhăn mày lại, nỗ lực tập trung tinh thần lực của mình tụ lại tất cả năng lượng của Linh giới cầu, chuẩn bị giúp Tiểu Bạch độ kiếp.
Hắn cũng không tin, trên địa bàn của hắn, một lôi kiếp nho nhỏ, còn có thể muốn mạng con thỏ nhà hắn...