Bên trong Linh giới cầu.
Mây đen dầy đặc, tia chớp lóe sáng lên.
“Ầm ầm...”
Từng đạo lôi điện bổ mạnh vào bên trong rừng rậm.
Đúng lúc này, thanh âm nổi giận đùng đùng của Tiểu Bạch truyền ra từ trong rừng rậm:
- Chết tiệt khốn kiếp lại dám quấy rầy thỏ cục cưng ta ngủ, xem Đại Dự Ngôn Thuật, Tinh Không Vạn Lí của thỏ cục cưng ta đây!
Lúc này, lôi điện, mây đen trên không trung biến mất trong nháy mắt không thấy.
Vương Hạo và Lăng Tiêu hai người nhìn không trung ngơ ngác, cái này không khỏi cũng quá khoa trương chứ hả! ?
“Vèo. . . oo!...”
Đúng lúc này, một đạo âm thanh xé gió lên.
Chỉ thấy một đạo bóng trắng khéo léo nhanh chóng vọt ra từ trong rừng rậm, vững vàng đã rơi vào trên vai Vương Hạo, nhìn kỹ không phải Tiểu Bạch còn có ai.
Chỉ có điều Tiểu Bạch vốn dĩ toàn thân lông trắng, hiện tại đầu chân mày xuất hiện thêm một cái tiểu hoàng quan màu vàng.
Trên người có nhiều chỗ cũng cháy rụi, hẳn là vừa rồi bị sét đánh.
- Vương Hạo, thỏ cục cưng tôi rất nhớ anh!
Tiểu Bạch dùng cái đầu nhỏ bé cọ cọ vào gò má của Vương Hạo.
Vương Hạo không nhịn được hỏi:
- Thỏ này, sau khi ngươi tiến hóa, có cái gì không giống với lúc trước không?
Tiểu Bạch mặt mày hớn hở đáp:
- Trong đầu thỏ cục cưng tôi đột nhiên xuất hiện thêm một bản công pháp gọi là Vô Thượng Yêu Điển, còn có Đại Dự Ngôn Thuật không giải thích được liền học được rồi. Thực lực so với trước đây mạnh hơn hơn mấy trăm lần, thỏ cục cưng tôi quả nhiên là con thỏ may mắn...
Lăng Tiêu gương mặt hâm mộ. Sau khi Tiểu Bạch uống xong dược phẩm tiến hóa cấp 10, hiệu quả thực tế rất rõ ràng.
Chỉ có khiến cho Lăng Tiêu có chút không hiểu nổi chính là, uống vào một viên thuốc không đến mức xuất hiện thêm một bản công pháp chứ! ?
Vương Hạo bắt được tai thỏ của Tiểu Bạch bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Nhất là đầu chân mày Tiểu Bạch xuất hiện thêm tiểu hoàng quan màu vàng, trong cảm giác ẩn chứa lực lượng thần bí nào đó.
Vẻ mặt Tiểu Bạch vô cùng nghi hoặc hỏi:
- Làm sao vậy! ? Thỏ cục cưng tôi có chỗ nào không đúng sao! ?
Vương Hạo cau mày nói:
- Tên tiểu hoàng quan nhà ngươi, dường như có chút không bình thường a!?
- Phải không! ?
Tiểu Bạch sờ một cái lên tiểu hoàng quan màu vàng trên trán:
- Phương diện này một mực nóng một chút, dường như ẩn chứa vật gì đáng sợ.
- Thứ gì đáng sợ chứ!?
Vương Hạo tò mò sờ một cái lên tiểu hoàng quan màu vàng.
Nhưng một giây kế tiếp, Vương Hạo vội vàng rút tay của mình về, chỉ thấy trên đầu ngón tay bị bỏng nghiêm trọng.
- Sao lại thế này?
Tiểu Bạch gãi đầu một cái, không hiểu nổi tại sao chính nó sờ vào thì không sao, nhưng Vương Hạo sờ một cái đã bị phỏng chứ! ?
Chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân nó thật là đáng yêu, còn Vương Hạo quá xấu ư!?
Đúng lúc này, Ái Nhi chạy tới:
- Vương Hạo đại nhân, Vương Hạo đại nhân... Chúng ta tìm được Tuyệt Trần rồi, đồng thời đã nối được tần số liên lạc.
Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, không đi quản tiểu hoàng quan màu vàng trên đầu Tiểu Bạch đại biểu cái gì, quyết định đi trước hết sức chiếu cố Tuyệt Trần món đồ chơi mới, phì, bạn mới chứ!
Thánh Lang phi thuyền.
Hình ảnh Tuyệt Trần truyền tới, sắc mặt âm trầm đáng sợ, quanh thân hình ảnh đang không ngừng vặn vẹo, hiển nhiên có một cổ khí tức cuồng bạo bị Tuyệt Trần không ngừng thả ra.
Vương Hạo mỉm cười chào hỏi:
- Tuyệt Trần, ông có khỏe không?
Tuyệt Trần lạnh lùng đáp:
- Cậu tìm ta chính là vì hỏi ta cái này hả!?
Vương Hạo lắc lắc đầu, lập lòe cười nói:
- Tôi tìm ông là bởi vì tôi bị Hấp huyết quỷ đuổi giết, ông xem ông có thể ra tay giúp tôi giải quyết bọn họ không?
Mọi người tại đây xoa nhẹ đầu chân mày, cảm giác tự ngã của Vương Hạo cảm giác thực tế rất tốt đẹp.
Chẳng lẽ hắn không thấy, Tuyệt Trần ấy mặt âm trầm giống như sứ giả Địa Ngục sao?
Tuyệt Trần tức mình đến mức toàn thân run rẩy, giận dữ hét lên:
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, ta nhất định phải giết ngươi, tế Kiếm Phong trên trời có linh thiêng.
Vương Hạo khuôn mặt bất đắc dĩ nói:
- Tôi nói vị đại ca này, về chuyện Kiếm Phong bị giết, ông cũng không thể oán tôi nha!
Tuyệt Trần nổi giận:
- A Tu La là ngươi gọi ra, ngươi cảm thấy ngươi dù có cãi chày cãi cối có ích gì không?
- Tôi đây không phải là cãi chày cãi cối, mà là sự thật!
Vương Hạo gương mặt vô tội nói:
- Thật ra ông chỉ cần suy nghĩ thật kỹ sẽ nghĩ rõ ràng, chuyện này thật chuyện sự không liên quan đến tôi.
- Chuyện không liên quan tới ngươi, vậy chuyện này liên quan người nào? ! Chẳng lẽ chuyện liên quan đến ta a! ?
Tuyệt Trần nổi giận gầm lên một tiếng. Khí tức cuồng bạo toàn thân đang không ngừng nhảy lên, hiện ra bông tuyết bay múa trên khí tức của ông ta, có cảm giác lúc nào cũng có thể sẽ đứt dây.
Đám người Lăng Tiêu bị hù sợ vỡ mật, cầu nguyện trong lòng Vương Hạo đừng lại kích thích Tuyệt Trần nữa.
Bọn họ hiện tại cách Tuyệt Trần rất gần, nhưng lại bị Hấp huyết quỷ đuổi giết, nếu người này lại tham gia náo nhiệt, ấy đây quả thực là họa vô đơn chí a!
Vương Hạo thở dài nói:
- Ông lúc đó cũng không phải không thấy, tôi là vì ngăn cản Lý Vân Dương mở mắt mới dùng ra tước đoạt thần thông, nhưng ai ngờ sau đó tràng diện hoàn toàn mất khống chế. Vô Cực Tử Thần muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi ngồi chờ chết, chờ bị ông ta giết a! ?
- Vô Cực Tử Thần muốn giết ngươi, đó là chuyện giữa ngươi và Lý Vân Dương.
Tuyệt Trần giận quá:
- Nhưng ngươi cũng không thể chỉ thị A Tu La giết Kiếm Phong, chúng ta cùng ngươi không oán không cừu, ngươi làm sao có thể làm như vậy! ?
Vương Hạo cười khổ đáp:
- Ông nhìn thọ nguyên của tôi sẽ biết, thật ra tôi cũng là người bị hại, A Tu La căn bản chưa qua sự đồng ý của tôi, liền tự tiện ra tay rồi.
Ái Nhi liên tục gật cái đầu nhỏ, chen miệng nói:
- Vương Hạo đại nhân chúng tôi không phải loại người lạm sát kẻ vô tội đó, hơn nữa, chúng tôi cùng các ngươi mới quen, hoàn toàn không oán không cừu, không có lý do giết các người a?
Tuyệt Trần quan sát tỉ mỉ Vương Hạo, kinh ngạc phát hiện thọ nguyên của Vương Hạo không ngờ chỉ còn lại không tới ba năm.
Nếu như Vương Hạo thật sự mệnh lệnh A Tu La đi giết bọn họ, như vậy cái giá phải trả cũng thật quá lớn chứ hả! ?
Hơn nữa Ái Nhi nói rất đúng, bọn họ cùng Vương Hạo cũng chỉ mới quen, hao tốn cái giá phải trả lớn như vậy giết bọn họ, cái này hoàn toàn không nói được.
Đột nhiên, Tuyệt Trần nhớ lại A Tu La đã nói.
A Tu La nói là bởi vì giữa Thiên đạo và Lục Đạo Luân Hồi xuất hiện mâu thuẫn, cho nên mới phải giết bọn họ mấy Thiên đại chi tử này đến cảnh cáo Thiên đạo.
Còn Vương Hạo một tên Võ Đế tiểu hài tử, có vẻ như căn bản không ảnh hưởng tới loại quyết định tồn tại đó.
Nghĩ tới chỗ nầy, Tuyệt Trần tức mình đến mức toàn thân run rẩy, cắn răng nghiến lợi nói:
- A Tu La chết tiệt, chánh nghĩa liên minh chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vương Hạo bĩu môi, cảm giác những chánh nghĩa nhân sĩ này quá dối trá, nói làm như bọn họ có thể tìm tới A Tu La vậy.
Mọi người có mặt tại chỗ nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Tuyệt Trần còn phân rõ phải trái, vậy bọn họ xem ra là an toàn.
Vương Hạo mở miệng hỏi:
- Nếu ông đã biết tôi là người bị hại, vậy ông xem có phải xuất thủ tiêu diệt Hấp huyết quỷ đằng sau tôi hay không a?
Tuyệt Trần lạnh lùng đáp:
- Cho dù ngươi là người bị hại, nhưng A Tu La dù sao cũng là ngươi gọi ra, ngươi cũng không thể trốn tránh tránh nhiệm.
- Tôi nói vị đại ca này, cho dù tôi có trách nhiệm, nhưng cũng tội không đáng chết đúng không! ?
Vương Hạo dùng ánh mắt hoài nghi cực độ quan sát Tuyệt Trần:
- Chẳng lẽ chánh nghĩa liên minh các ông, lại trơ mắt nhìn Hấp huyết quỷ lạm sát kẻ vô tội, mà thờ ơ như thế chứ! ?
- Cái này. . .
Tuyệt Trần chần chừ một lúc, gật đầu đồng ý.
Tuy rằng ông ta không muốn cứu Vương Hạo, nhưng Hấp huyết quỷ lại được công nhận là chủng tộc tà ác, nếu không nhanh chóng tiêu diệt, vậy người bị hại sẽ nhiều hơn.
Cho nên vì nhân gian chánh nghĩa, cũng vì biển chữ vàng củachánh nghĩa liên minh, ông ta cần xuất thủ.
Trong lòng Vương Hạo hết sức khinh bỉ, cảm giác những người vác chánh nghĩa đại kỳ này sống thật mệt mỏi, điển hình đến chết vẫn sĩ diện...