Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 626: Chương 626: Binh bất yếm trá




- Thật là yếu đáng thương!

Vương Hạo lắc lắc đầu, bày tỏ rất thất vọng đối với Lý Vân Dương.

Tuy nhiên, trong lòng đối với thuộc tính thạch lại vừa lòng phi thường, đây quả thực là đại sát khí ngang cấp miểu sát.

- Ha ha, tốt, không hổ là Lục đạo truyền nhân của chúng ta!

A Tu La bật cười ha hả, trong lòng có sảng khoái không nói ra được.

Thiên đạo chi tử gì chứ!

Người truyền thừa của Vô Cực Tử Thần gì chứ!

Trước mặt Lục đạo truyền nhân của bọn họ, đó chính là thứ cặn bã.

Đồng thời, ánh mắt A Tu La cũng đã rơi vào trên người Hải Đế, cảm giác cũng là lúc lấy ra viên huyết châu đó rồi.

Lý Vân Dương đờ đẫn ngay tại chỗ, hoàn toàn không thể tin được hết thảy phát sinh vừa rồi.

Hắn rõ ràng lĩnh ngộ Thần Chi đại đạo, thực lực đề thăng không chỉ hơn trăm lần.

Nhưng kết quả so với trước kia bại còn nhanh hơn, thậm chí ngay cả một quyền của Vương Hạo cũng không tiếp nổi, đây có phải là có chút rất khoa trương hay không a! ?

- Leng keng, chúc mừng Túc Chủ gieo tâm ma trong lòng Thiên đạo thân nhi tử, thu được một lần cơ hội giảm giá vật phẩm.

Vương Hạo sửng sốt một chút. Hắn vẫn chưa phóng ra đại chiêu, trong lòng tiểu tử Lý Vân Dương này lại có bệnh rồi, thực tế quá không có tiền đồ rồi.

“A...”

Đúng lúc này, một đạo tiếng thét chói tai vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bàn tay A Tu La xuyên thấu ngực Hải Đế, một hạt châu màu đỏ nắm ở trong tay.

- Hải Đế đại nhân!

Đám Hấp huyết quỷ vạn phần hoảng sợ, đua nhau xông lên phía trước.

- Cơ hội tốt!

Hai mắt Vô Cực Tử Thần tỏa sáng, hóa thành một đạo hắc ảnh biến mất ngay tại chỗ, phóng đi về phía Vương Hạo.

- Vô Cực Tử Thần, tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi...

A Tu La nổi giận. Ông ta không nghĩ tới Vô Cực Tử Thần sẽ không nhân phẩm, không ngờ lại tự mình động thủ với tiểu bối như thế.

Khóe miệng Vô Cực Tử Thần khẽ nhếch lên:

- Chưa nghe nói qua binh bất yếm trá sao! ? Ngươi hãy thật thà ngoan ngoãn trở về Lục Đạo Luân Hồi của ngươi đi thôi! Mạng của tiểu tử này, ta thu được rồi...

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Vô Cực Tử Thần tay phải thành trảo, chộp mạnh về phía trái tim Vương Hạo.

- Sư đệ!

- Lão đại!

- Vương Hạo đại nhân!

Lăng Tiêu, Ái Nhi, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu bốn người cả kinh thất sắc, nhanh chóng phóng đi về phía Vương Hạo, vẫn như trước không cản được tốc độ của Vô Cực Tử Thần.

Con ngươi của Vương Hạo chợt co rụt lại, chỉ quyết bấm một cái, một cái khiên năng lượng màu vàng trong nháy mắt bảo vệ bản thân mình.

Đây là hộ thân phù ấn, có thể không thấy đến công kích của Võ vương, Võ Đế.

Đồng thời, cũng có thể phòng ngự được một lần công kích của những cường giả siêu cấp này.

- Hắc hắc... Tiểu tử ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể ngăn cản bổn thần sao! ?

Vô Cực Tử Thần bĩu môi, căn bản không để vào mắt tấm chắn năng lượng trước người Vương Hạo.

Tuy rằng thực lực ông ta hiện tại ngay cả một phần ức ức bản thể cũng không có, nhưng nếu muốn giết một tên Võ Đế vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Loảng xoảng...”

Một giây kế tiếp, một trận tiếng thủy tinh nát vụn vang lên.

Vô Cực Tử Thần ngây ngẩn cả người. Ông ta thực nhẹ nhàng đã đánh tấm chắn năng lượng trước người Vương Hạo thành mảnh vỡ rồi.

Nhưng đồng thời, ông ta cũng cảm nhận được một cổ cự lực đánh tới, mà ông ta căn bản không chống đỡ được, trong nháy mắt bị bắn ra ngoài.

Thấy cảnh tượng như thế, mọi người sợ sửng sốt tại chỗ, Vương Hạo này không khỏi cũng quá mạnh mẽ đấy chứ! ? Ngay cả Vô Cực Tử Thần cũng có thể đánh bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, A Tu La cũng vững vàng đã rơi vào trước người Vương Hạo, bảo hộ ở phía sau lưng hắn.

Vương Hạo gương mặt tức giận:

- Vô Cực Tử Thần, ông thành công chọc giận ta rồi. Ta cho dù bản thể của ông ở chỗ nào, ta nhất định sẽ tìm đến, sau đó xẻ ông thành tám khối.

A Tu La lạnh lùng nói:

- Ông ta không tuân theo quy củ trước, chúng ta cũng không cần khách khí với ông ta, trước hết giết truyền nhân của ông ta, để người ta biết Lục Đạo Luân Hồi chúng ta không phải dễ trêu.

- Hừ...

Vô Cực Tử Thần hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo hắc ảnh, mang theo Lý Vân Dương và Khố Lạp biến mất bên trên Dược Thần hào.

- Chúng ta đuổi theo!

Vương Hạo cầm lên Thiên Ma cự kiếm, chuẩn bị đuổi theo.

A Tu La cản lại Vương Hạo, lắc đầu nói:

- Ngươi bây giờ thọ nguyên không đủ, đuổi theo thua thiệt là ngươi, trước hết bổ sung thọ nguyên mới được.

- Thọ nguyên! ?

Vương Hạo sửng sốt một chút, sau đó bắt đầu tra xét xem tuổi thọ của mình.

Một giây kế tiếp, sắc mặt Vương Hạo hoàn toàn đen lại. A Tu La đáng chết này không ngờ lại dùng thọ nguyên của hắn chỉ còn lại ba năm.

A Tu La đưa cho Vương Hạo huyết châu, khẽ cười nói:

- Chỉ cần ngươi luyện hóa được giọt máu này, vậy ngươi sau này rốt cuộc không cần lo lắng vấn đề thọ nguyên nữa.

Thấy được giọt máu, mọi người có mặt tại chỗ đua nhau ném tới ánh mắt hâm mộ, phía trên có người đỡ đầu quả nhiên khác biệt, muốn trường sanh bất lão quả thực chút chuyện nhỏ a!

Đúng lúc này, không biết người nào hét to một tiếng:

- A... Không xong, dược phẩm, đan dược của triển lãm sảnh đều không còn rồi.

- Cái gì?

Mọi người tại đây vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả tủ trưng bày trong đại sảnh triển lãm đều trống không một khu. Những thứ dược phẩm cấp chín, đan dược cấp chín trân quý đó, thậm chí đan dược cấp 10 toàn bộ đều không thấy bóng dáng.

- Nhất định là Hạng Thiên Minh, trừ hắn ra không có khả năng có người khác!

- Không sai, nhất định là vũ trụ đệ nhất đạo tặc, Hạng Thiên Minh làm.

- Tên Lão Thử này, không để cho ta bắt hắn lại.

- Chúng ta ở chỗ này đại chiến, hắn lại trộm đồ của chúng ta, thực tế quá ghê tởm.

- Người này nhất định còn trong chúng ta, mọi người nhanh chóng tìm hắn đi.

“... . . .”

Tiền Vạn Dương một mặt đau lòng nói:

- Lão đại, cái này là thật sự thua thiệt lớn!

“Bốp”

Vừa dứt lời, Vương Hạo tiến lên chính là một cái bộp tay, khiển trách:

- Chỉ biết xem trò vui, lần này bị người nhanh chân đến trước rồi chứ gì! ?

Tiền Vạn Dương ủ rũ cúi đầu, ai kêu lần này diễn là một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, hoàn toàn không có ý dừng lại chứ!

Lăng Tiêu tiến lên khuyên nhủ:

- Sư đệ, hiện tại nói gì cũng vô dụng, hay là cân nhắc vấn đề thọ nguyên của ngươi đi!

Vương Hạo ngẫm nghĩ:

- Trên Dược Thần hào đã không có cái gì tốt để mò được rồi, các người đi đối Trù mã thắng ở tại sòng bạc ra thành bảo bối, sau đó chúng ta đi truy đuổi Lý Vân Dương.

- Vâng!

Tiền Vạn Dương, Trần Diệu hai vị tiểu đệ lĩnh mệnh đi xuống, chuẩn bị đổi bảo vật trên Dược Thần hào.

Vương Hạo quay đầu nói với Lăng Tiêu:

- Sư huynh, anh đi cầm về Tổ Long trên người lão ma đầu, đồng thời bảo ông ấy cùng chúng ta đi tìm Lý Vân Dương, nếu không đáp ứng, cứ nói A Tu La muốn mời ông ta uống canh rùa.

- Được, ta đi!

Lăng Tiêu cố nén ý cười đi xuống.

A Tu La mở miệng nói:

- Vương Hạo tiểu tử, thọ nguyên của ngươi đã chống đỡ không được ta ở nhân gian hoạt động, ta phải đi về. Nhớ kỹ nhanh chóng luyện hóa huyết châu, lần sau ta có thể không nghĩ sẽ về nhanh như thế.

Vương Hạo phất tay áo, không nhịn được nói:

- Đi đi! Đi đi! Không có ai mời ông ở lại ăn cơm tối!

A Tu La cười cười, ném cho Vương Hạo quả cầu ánh sáng màu xanh lam đại biểu thượng cổ Thủy thần truyền thừa, sau đó biến mất ngay tại chỗ.

Trong tròng mắt đám Hấp huyết quỷ xa xa lóe lên một chút hung quang, bắt đầu thấp giọng thảo luận.

- Chúng ta giết Vương Hạo báo thù cho Hải Đế đại nhân!

- Không sai, chỉ dựa vào thọ nguyên của Vương Hạo, căn bản không thể nào lần nữa triệu hoán A Tu La.

- Hơn nữa, dù sao chúng ta cũng sống không lâu, vậy vì Hải Đế đại nhân báo thù là được rồi.

- Không sai, hoành thụ đều chết, kéo cái tương lai chí tôn chôn cùng, đáng giá.

- Đợi Vương Hạo rời khỏi Dược Thần hào sẽ động thủ.

- Không sai, nhiều người ở đây nhãn tạp khó tránh khỏi sẽ xảy ra bất trắc, nửa đường phục kích hắn.

- Cho dù Vương Hạo có thể nghịch thiên, ta cũng không tin hắn có thể tránh thoát nhiều Thiên Vị Cảnh chúng ta phục kích như vậy.

“... . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.