Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 677: Chương 677: Cá mè một lứa




Giọng nói của Băng Lộ lần nữa vang lên:

- Vương Hạo, thiên mệnh không thể làm trái, nếu anh tiếp tục làm trái ý trời, vậy thì anh nhất định sẽ chịu thiệt thòi.

Vương Hạo bĩu môi.

- Nói cứ như thật vậy, hôm nay tôi sẽ phá hoại, xem ai có thể làm gì được tôi!

- Anh…

Băng Lộ tức đến phát cuồng, hận không thể kéo Vương Hạo qua đây treo lên đánh một trận cho hả giận.

Nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng vô địch của yêu nghiệt Vương Hạo sau khi khởi động chiêu lớn, trong lòng nàng bắt đầu hoảng loạn khó hiểu, trong đầu không nhịn được xuất hiện cảnh tượng bị Vương Hạo giở trò, điều này khiến cho nàng căn bản không dám đi trêu chọc Vương Hạo.

Đồng thời, Băng Lộ cũng vô cùng buồn bực, vì sao lại có sự tồn tại của một người không bị vận mệnh khống chế như Vương Hạo vậy chứ? Đây chẳng phải thành tâm gây phiền toái cho thiên đạo hay sao?

Vương Hạo cười.

- Tiểu Lộ Lộ, cô hãy suy nghĩ thật tốt lần sau gặp mặt nên mặc nội y gì đi! Đề tài này tôi khá hứng thú.

- Tên dâm tặc vô sỉ, tôi nhất định chưa xong với anh đâu…

Băng Lộ giận dữ quát một tiếng, quả quyết cắt đứt đề tài nói chuyện giữa hai người, nàng không thể chịu đựng được tên lưu manh thối Vương Hạo này nữa rồi.

Lâm Mộng Mộng lộ vẻ mặt nghi ngờ nhìn dáo dác, nàng cảm thấy hình như có ai đang nói chuyện với anh họ của nàng.

Vương Hạo liếc nhìn Lâm Mộng Mộng, trong lòng mừng thầm, cũng may cô bé này chưa hoàn toàn tỉnh táo, bằng không cảm giác không có bí mật thật sự khiến người ta không chịu được.

- Ầm ầm…

Ngay lúc này, tiếng động cơ vang lên rất lớn.

Phi thuyền của bốn gia tộc lớn Thiên Dương tinh từ từ hạ xuống, tạo nên một tràn âm thanh hoan hô.

- Chiến Vô Địch, tôi yêu anh!

- Bạch Linh, cô xinh nhất!

- Tiểu thư Hạ Vi Vi đâu? Vì sao không có tiểu thư Hạ Vi Vi?

- Hạ Vi Vi chính là đệ tử thân truyền của cung chủ Băng Cung, phỏng chừng sẽ đến cùng Băng Cung.

- Tôi nghe nói, cung chủ Băng Cung này vô cùng tài giỏi, không ngờ cô ấy là tiểu công chúa của thần tộc Thiên Minh.

- Đâu chỉ có thế, tôi còn nghe nói chúa cứu thế Vương Hạo là con trai của cô ấy.

- Người phụ nữ này đời trước đã cứu vũ trụ sao? Không ngờ có thể sinh ra người con trai tài giỏi như thế!

- Mọi người nhìn xem cô gái ẵm đứa bé bên Hoàng gia, đứa bé trong lòng cô ấy chính là tiểu thiếu gia Hoàng gia.

- Chính là tiểu thiếu gia Hoàng gia ra đời một cách kinh thiên động địa, mang theo tiếng rồng ngâm, Hoàng Thiên Long!

- Không sai, chính là nó, sau này tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường.

- Đâu chỉ nhân vật tầm thường, anh xem năm nay nó chỉ mới một tuổi, nhưng ánh mắt lại vô cùng có linh tính.

- Mọi người có chú ý không? Không ngờ nó bắt đầu tu luyện rồi, đã đạt đến vũ đồ cấp một.

- Yêu nghiệt đấy! Đứa bé một tuổi bắt đầu tu luyện, chưa từng nghe qua đấy!

- …

Vương Hạo đột nhiên cười ra tiếng.

- Khinh, vận mệnh này cũng thật là thích trêu đùa người ta đấy!

Lâm Mộng Mộng phình má, tỏ vẻ mình rất không vui, bởi vì nàng hoàn toàn không hiểu vì sao Vương Hạo lại cười.

Điều này đối với một thiếu nữ xinh đẹp muốn xem gì thì có thể biết kết quả, thật sự quá dằn vặt người ta rồi.

Đồng thời, Lâm Mộng Mộng cũng vô cùng buồn bực, từ khi nàng giành được bản lĩnh muốn xem gì thì có thể xem được, xưa nay cũng không gặp qua dạng người nhìn không thấu như Vương Hạo.

Nàng cảm thấy toàn thân của Vương Hạo giống như bị sương mù bao phủ, rất nhiều thứ nhìn không thấu, chỉ có thể nhìn thấy rất ít.

Tiền Vạn Dương không nhịn được hỏi:

- Lão đại, chuyện gì khiến người ta cảm thấy buồn cười như vậy?

Vương Hạo cười nói:

- Mọi người còn nhớ hay không, một năm trước, khi tôi đi cứu mọi người đã gặp ai?

- Một năm trước, cứu chúng tôi sao?

Đồng tử của hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu híp chặt lại, ánh mắt lập tức dừng trên đứa bé tên là Hoàng Thiên Long kia, chắc là không phải chuyển thế của Lý Vân Dương chứ?

Vương Hạo che miệng lén cười nói:

- Thằng nhóc cậu đừng sốt ruột, rất nhanh tôi sẽ giúp anh tìm chị Khố Lạp về đây, cô ấy cũng rất dịu dàng…

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu mặt mày u ám, cảm giác cả đời này của Lý Vân Dương tiêu rồi.

Ngay lúc này, một âm thanh rất dày vang lên.

- Là ai đã giết Mạc Đào, chẳng lẽ không biết cậu ta chính là gia tộc phía dưới của Chiến gia chúng tôi hay sao?

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn thấy một thanh niên tráng sĩ lộ vẻ mặt lạnh lùng đi qua đây, quanh người tỏa ra một luồn khí tức chuyển động rất dày.

Tiền Vạn Dương khẽ nói:

- Lão đại, người này chính là Chiến Vô Địch, lúc đầu anh mạo nhận thân phận của anh ta đến Ám Tinh Linh tộc gây sự.

Vương Hạo suy nghị, hình như thật sự có chuyện như vậy, cũng không biết Ám Tinh Linh tộc có gây phiền toái cho Chiến Vô Địch hay không.

Chiến Vô Địch lạnh lùng nói:

- Anh chính là Vương Tiểu Bạch đã giết Mạc Đào?

Vương Hạo hứng thú cười nói:

- Xem bộ dáng anh muốn trả thù cho cậu ta sao?

- Vương Tiểu Bạch?

Lâm Mộng Mộng gãi gãi đầu, không phải tên của anh họ nàng là Vương Hạo sao? Chẳng lẽ lần này nàng nhìn lầm?

Nghĩ đến đây, Lâm Mộng Mộng nhíu mày lại, tập trung tinh thần tìm kiếm kết quả mình muốn có.

Chiến Vô Địch lạnh lùng nói:

- Người này là gia tộc thuộc hạ của Chiến gia chúng tôi, nếu không giết anh để trả thù cho cậu ấy, sau này còn ai sẽ đi theo Chiến gia chúng tôi?

Vương Hạo bĩu môi.

- Không phải tôi xem thường anh, chỉ sợ anh không có bản lĩnh này.

- Hừ, tôi cảm thấy anh không có bản lĩnh này.

Chiến Vô Địch trợn tròn hai mắt, một luồn chân khí màu vàng từ trong cơ thể lập tức bộc phát ra ngoài.

- Ầm ầm ầm…

Lập tức, trên phố gió giục mây vần, mặt đất dao động mạnh mẽ, tầng mây trong bầu trời cũng không ngừng bị khuấy động.

Nhìn thấy cảnh này, những người xem náo nhiệt lần lượt kinh hô lên.

- Quả nhiên là Chiến Vô Địch, không ngờ tu vi lại đạt đến Vũ Thánh cấp bảy.

- Vũ Thánh cấp bảy có tác dụng gì, vị Vương Tiểu Bạch kia là yêu nghiệt có thể chém vũ tôn.

- Không sai, Vương Tiểu Bạch đã lĩnh ngộ được đại đạo của thần, quả thật vô cùng yêu nghiệt.

- Anh mù hay sao? Không nhìn thấy Chiến Vô Địch cũng lĩnh ngộ được đại đạo của thần sao?

- Má nó, thời buổi này là sao? Vì sao cps nhiều người lĩnh ngộ đại đạo của thần thế?

- Lĩnh ngộ đại đạo của thần không là gì cả, nhưng những đám ranh con đã lĩnh ngộ được cái quái gì?

- Hiện tại tôi vô cùng muốn biết, trong thời đại yêu nghiệt hoành hành này, người đàn ông được xưng là chúa cứu thế kia sẽ lớn mạnh đến mức độ nào?

- Chuyện này trước mắt không ai biết, nhưng tôi biết khi Vương Hạo xuất hiện, tuyệt đối là kinh thiên quỷ khóc thần sầu.

- Nhảm nhí, một thiên tài siêu cấp bởi vì thiên phú quá mạnh bị giam giữ, dùng cái mông suy nghĩ cũng biết sẽ khủng khiếp đến mức độ nào rồi.

- Nghe nói Vương Hạo cũng chỉ bị giam giữ trăm năm, điều này cũng chỉ là công pháp trong chớp mắt đối với chúng ta.

- Chỉ sợ Vương Hạo còn chưa xuất ngục, bốn chí tôn lớn sẽ chém thiên đạo.

- Đó chính là mệnh, chuyện này phải chấp nhận thôi!

- Bốn chí tôn lớn đáng chết, hàng ngày suy nghĩ chém thiên đạo, học hỏi Vương Hạo cứu thế giới không tốt sao?

- …

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu trợn to mắt, cái gì học hỏi Vương Hạo cứu thế giới, đó đều là Vương Hạo quảng cáo tốt.

Thật sự Vương Hạo và bốn chí tôn lớn đều là cá mè một lứa, hàng ngày đều suy nghĩ làm thế nào chém giết thiên đạo, không đúng, hiện tại là nghĩ làm thế nào lên thiên đạo…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.