Đi vào gian phòng trên lầu, Tiểu Bạch nhảy từ trên vai Vương Hạo xuống giường lớn mềm mại.
- Vương Hạo, về sau chúng ta sẽ ở lại đây sao?
Tiểu Bạch chui vào trong chăn vui vẻ ngất trời, chiếc giường này thoải mái hơn so với ổ có trước kia của nó.
- Nếu mày thích vậy thì sau này đây sẽ là nhà của chúng ta, tao nghĩ lão Triệu khẳng định sẽ giơ hai tay hoan nghênh chúng ta...
Vương Hạo sờ sờ bụng, cảm thấy có chút đói bụng.
- Leng keng, chúc mừng Túc Chủđạt được xưng hào hoàn thành điều kiện, thu hoạch được xưng hào, bên cạnh lão Vương.
- Tôi làm việc gì mà lại có xưng hào?
Vẻ mặt Vương Hạo vô cùng nghi hoặc, ấn mở xưng hào ra xem.
Lão Vương bên cạnh: Chuyên làm việc trộm đạo, ức hiếp nữ chủ nhân nhà hàng xóm, là đệ nhất sát thủ phá hư gia đình đầm ấm.
Kỹ năng mang theo: Ngụy trang.
Sau khi sử dụng, có thể tùy ý thay đổi hình dạng của bản thân.
Lão Vương nhân sinh tổng kết: Chỉ cần cuốc đào tốt thì làm gì có góc tường nào mà đào không ngã.
Vương Hạo thở dài, hệ thống bây giờ càng ngày càng không đứng đắn, hắn cũng chỉ đùa giỡn một con gà thức ăn ngoài, còn cho hắn loại xưng hào này sao?
Nhưng mà, cái này ngụy trang quả thực là rất thực dụng, sau này gây họa bỏ chạy thì có thể quang minh chính đại đi đường, thật sự là tai họa của con gái nhà lành... Phi, cố ý gây chuyện, không có chuyện thì tìm việc thiết yếu thần kỹ.
... . . .
Dưới lầu.
Triệu Tầm Văn nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.
Từ sau khi biết Tiểu Lệ, hắn phát hiện mình thoát khỏi bóng ma trứng nát, thế là hôm nay hắn nổi lên dũng khí, mời Tiểu Lệ đến nhà hắn ăn bữa tối dưới ánh nến, sau đó sẽ thổ lộ.
Kết quả thuận lợi lạ thường, thậm chí còn phát triển đến mức Tiểu Lệ để hắn đi mua biện pháp làm chuyện xấu hổ.
Nhưng sau khi nghe Vương Hạo nói xong, hắn đột nhiên hiểu rõ cái gì, cô gái này nếu như thích một người thì cũng không phải là vừa thổ lộ đã làm loại chuyện này? Chuyện này chỉ có thể nói rõ, bản thân Tiểu Lệ liền là loại con gái không có lòng tự ái kia. Thử hỏi loại con gái này, có gì đáng giá để hắn thích?
Chỉ là trong lòng vì sao lại khó chịu như vậy chứ? Chẳng lẽ đây chính là đau khổ thất tình?
- Triệu đại ca, chuyện không phải như anh nghĩ, em thật sự nhầm hắn là anh... – Tiểu Lệ ngậm nước mắt giải thích.
Triệu Tầm Văn cho Tiêu Lệ một ánh mắt khinh bỉ, thật sự coi hắn là đồ ngu xuẩn à!
Hắn không tin một cái cô gái yêu hắn như thế nào mà ngay cả người đàn ông của mình cũng không phân biệt được, coi như trong phòng không bật đèn thì cũng không trở nên hồ đồ đến tình trạng này chứ?
Chuyện này chỉ có thể nói rõ, Tiêu Lệ và Vương Hạo vốn là quen biết, tốc độ hai người gặp mặt câu đáp thành gian, cho hắn đội nón xanh.
Thiệt thòi hắn còn tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, kết quả lại đổi lấy kết thúc này, sau này sẽ không chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến nữa.
Tiểu Lệ liên tục giải thích:
- Chuyện không phải như anh nghĩ, lúc ấy em quá khẩn trương, cho nên không nghĩ lại...
- Câm miệng!
Triệu Tầm Văn nổi giận gầm lên một tiếng, bây giờ hắn nhìn cái miệng đầy hoang ngôn của cô gái này thì trong bụng liền nổi giận.
Lúc này, bên ngoài đã có không ít người vây quanh, bọn họ ngủ trong nhà, đột nhiên nghe được động tĩnh ở nơi này liền tò mò tới xem một chút, kết quả hoàn toàn không hiểu được chuyện gì xảy ra.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Triệu Tầm Văn, Tiểu Lệ, hai người ban ngày còn ngươi tình ta nồng, đến tối làm sao lại trở thành như vậy rồi?
- Ai biết, hiện tại đôi tình nhân cãi nhau cũng là việc bình thường.
- Đã trễ như vậy rồ, Tiêu Lệ ở trong nhà Triệu Tầm Văn, vừa nhìn là biết có vấn đề.
- Các anh nhìn quần áo Tiểu Lệ lộn xộn, trên mặt ửng hồng, rõ ràng chính là vừa làm cái kia.
- Không phải là Triệu Tầm Văn định làm sau đó không nhận nợ chứ?
- Tôi thấy có đến tám phần là như vậy...
- Đàn ông bây giờ không có lấy một người nào đáng tin...
- Anh thế mà rống tôi...
Tiêu Lệ kìm miệng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
- Tôi...
Triệu Tầm Văn nghẹn lời, nhẫn tâm quay đầu không nhìn gương mặt hoa lê đái vũ của Tiểu Lệ.
- Triệu Tầm Văn, tôi hận anh...
Tiêu Lệ che miệng, thút thít xông ra ngoài.
Mọi người bên ngoài biệt thự thấy thế liền nhao nhao lắc đầu thở dài.
- Tiêu Lệ là cô gái tốt như vậy, Triệu Tầm Văn cũng có thể vung, thật là một người đàn ông cặn bã!
- Tôi vốn đang nghĩ là hai người này có thể đến được với nhau, nhưng ai biết được, biết người biết mặt không biết lòng!
- Chúng ta trở về liền đem bộ mặt thật của Triệu Tầm Văn công bố trên diễn đàn để người khác biết, hắn là hạng người gì.
- Tôi cũng đi, nhất định phải đem loại đàn ông này lộ ra ánh sáng loại, miễn cho các cô gái lại bị mắc lừa.
- Nhổ chim người đàn ông vô tình, thật sự là súc sinh cũng không bằng...
- ... . .
Triệu Tầm Văn nhìn đám người chỉ trỏ giội nước bẩn hắn, lửa giận trong lòng tăng lên:
- Nhìn cái gì vậy, đều cút cho tôi!!
- Cắt!
Đám người cho Triệu Tầm Văn một ngón tay giữa khinh bỉ, sau đó ai về nhà nấy, dự định đi về nhà lên diễn đàn đưa hành vi cặn bã của Triệu Tầm Văn lộ ra ánh sáng.
Đúng lúc này, hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu trở về, nhưng khiến cho hai người hiếu kì chính là những người hàng xóm này không có việc gì lại vây quanh cửa chính nhà Triệu Tầm Văn làm gì?
- Lão đại, anh ở chỗ đó à?
Không quan tâm những người này làm gì, hai người giật cuống họng kêu to lên, bọn hắn tin tưởng Vương Hạo nhất định ở gần đây.
- Tao ở chỗ này!
Vương Hạo từ trên lầu xuống đi thẳng đến tủ lạnh, bắt đầu kiếm thức ăn.
Khi đi ngang qua Triệu Tầm Văn, Vương Hạo đột nhiên ngừng lại nhíu mày:
- Lão Triệu, mặt cậu sao lại đỏ lên thế? Không phải là lần đầu chứ?
- Vương Hạo!!
Triệu Tầm Văn nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt nắm đấm, hung hăng đánh về Vương Hạo.
- Bà mẹ nó!
Vương Hạo dưới chân vừa chuyển, nhẹ nhàng tránh được.
- Lão Triệu, cậu nổi điên làm gì chứ?
Vẻ mặt Vương Hạo vô cùng nghi hoặc không hiểu.
- Ngậm miệng!
Lửa giận của Triệu Tầm Văn dâng lên, quyền phong bộc phát ra sóng khí kinh khủng, đánh về phía Vương Hạo.
- Cậu cho rằng tôi sẽ không đánh trả có phải không! – Hai mắt Vương Hạo bỗng nhiên mở ra, bước chân đạp mạnh, trong nháy mắt xuất hiện bên người Triệu Tầm Văn, một chưởng đánh vào trên bụng Triệu Tầm Văn.
- Phụt...
Lúc này Triệu Tầm Văn phun ra một ngụm máu tươi, ngã nhào trên đất.
- Lão đại, sao hắn lại đánh anh?
Tiền Vạn Dương hiếu kì hỏi.
- Ai biết, có lẽ là tối nay ăn gà mà chưa ăn đã nghiện đi?
Vương Hạo nghĩ nghĩ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, giống như hiểu ra cái gì, hắn cũng liền đi lên gian phòng xem một chút, nhiều nhất một phút, nhưng Triệu Tầm Văn không chỉ kết thúc chiến đấu mà còn dọn dẹp xong tất cả.
Đủ loại dấu hiệu này cho thấy, Triệu Tầm Văn cũng chỉ có mười mấy giây lực bền bỉ, vừa hay không chết còn bị hắn thấy được, đoán chừng là xấu hổ không chịu nổi mới có thể ra tay đánh nhau.
- Đêm nay ăn gà chưa đủ nghiền?
Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu một mặt mù tịt, bọn họ ăn là cái gì gà chứ?
Vương Hạo cho Triệu Tầm Văn một ánh mắt đồng tình, thở dài nói:
- Lão Triệu, cậu tốt xấu gì cũng là người luyện võ, tôi quả thực không nghĩ tới, cậu lại là Tia Chớp, thật sự là thật đáng buồn đáng tiếc!
- Phụt ...
Triệu Tầm Văn lại phun ra một máu tươi, thật sự hắn rất muốn biết, đời trước đến cùng hắn và Vương Hạo có ân oán gì mà đời này mới có thể một mực đuổi theo hắn không buông như vậy.
Ở Địa Cầu đá nát trứng chim hắn, chờ hắn thật vất vả thoát khỏi bóng tối, thì tên khốn này lại khiến hắn không tin vào tình yêu, vừa rồi càng làm hàng xóm đem tên tuổi cặn bã nam treo vào trên người hắn.
Hiện tại lại so sánh hắn với Tia Chớp, thằng khốn này không chỉ mang đến thống khổ cho thân thể hắn mà còn vũ nhục nhân cách của hắn, thậm chí tinh thần cũng một lần lại một lần bị tàn phá...