Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 158: Chương 158: Tối Nay Ăn Gà, Vậy Mà Không Kêu Tôi




Trong vũ trụ đen như mực, phi thuyền Hắc Long đang bay cấp tốc.

Sau khi vơ vét một lần cơ sở 3 Tây Hoa, đoàn người Vương Hạo liền cưỡi phi thuyền Hắc Long chuẩn bị trở cơ sở 3 Đại học Thiên Bắc.

Lúc đầu ba anh em họ Hùng cũng định đi theo, nhưng cuối cùng đoàn lính đánh thuê Thiên Hùng của bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn rời đi.

Có điều, ba người bọn hắn cũng tỏ ý chờ sau khi chuyện chấm dứt, sẽ tới cơ sở 3 tìm hắn lấy thuốc Thứ Nguyên.

Trong phi thuyền Hắc Long.

Vương Hạo đang lau sạch lấy một viên đạn đạo dài khoảng nửa mét, đường kính hai mươi phân, mà Tiểu Bạch đang ngồi bên cạnh đạn đạo, móng vuốt lông ngắn gõ gõ đạn đạo, dáng vẻ hiếu kì.

Thấy thế bọn người Nhạc Huyên hoảng sợ kêu lên:

- Tiểu Bạch dừng tay, đây là đạn đạo Tinh Không, không thể gõ.

Phải biết rằng, đạn đạo Tinh Không là vũ khí tổn thương năm cấp, nếu không cẩn thận gõ phát nổ, bọn họ sẽ trở thành bụi của vũ trụ.

- Lão đại, anh nhanh chóng thu lại đi!

Tiền Vạn Dương bị hù dọa cả người run rẩy.

Sau khi Vương Hạo vơ vét toàn bộ cơ sở 11 đại học Tây Hoa liền mua năm viên đạn đạo Tinh Không của Thu Linh Hàn, điều này cũng có nghĩa là Vương Hạo có tiền vốn để diệt sát năm Võ Đế.

- Sợ hãi như vậy, thật không có tiền đồ.

Vương Hạo trừng mắt nhìn những người này, sau đó lưu luyến không rời thu đạn đạo Tinh Không vào ba lô hệ thống. Thấy thế, lúc này đám người mới thở phào nhẹ nhõm.

Linh Linh trở lại phòng điều khiển, trực tiếp khởi động Bước Nhảy Không Gian, định mục tiêu là cơ sở 11 đại học Thiên Bắc, dự định kết thúc chuyến du lịch kinh tâm động phách trong vũ trụ này.

Lúc này, quanh thân phi thuyền Hắc Long hiện lên một đạo sấm chớp, sau đó biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện trên không cơ sở 11.

- Đến nhà rồi!

Hạ Vi Vi reo lên một tiếng rồi lao xuống phi thuyền.

Nhạc Huyên quay đầu nhìn Vương Hạo khẽ nói:

- Linh Linh đi theo đại lão gia các cậu không thích hợp, tôi mang cậu ấy đến nhà tôi ở.

Nói xong, quay người nắm tay Linh Linh rời đi.

Vương Hạo ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trăng tròn vành vạnh treo cao giữa bầu trời đêm đen kịt, chung quanh không có bất kỳ một vì sao nào.

- Mặt trăng tròn!

Vương Hạo thở dài.

- Lão đại, mặt trăng tròn có cái gì không đúng sao?

Tiền Vạn Dương tò mò nhìn trăng tròn, vô cùng không hiểu trăng tròn thì có gì có thể khiến cho Vương Hạo than thở được.

Vương Hạo lắc đầu không giải thích.

Mặc dù Liên Bang Stars cũng có Trái Đất, nhưng hoàn toàn không giống với Trái Đất mà hắn biết, nhất là lịch sử, một chút cũng không giống nhau, còn về trăng tròn Trung Thu, cái từ cả nhà đoàn viên kia thì càng đừng nhắc đến nữa.

Chỉ chốc lát, ba người một thỏ đã đi tới khu biệt thự, bốn phía một mảnh đen kịt, yên tĩnh im ắng, chỉ có mấy ngọn đèn lóe ra ánh hào quang nhỏ bé.

Vừa tiến vào liền gặp được một thiếu niên thần thái vội vã đâm đầu đi tới.

- Lão Triệu, đã trễ như vậy còn đi đâu vậy? – Sau khi Vương Hạo thấy rõ người đang đi tới liền nhiệt tình quát to một tiếng, thiếu niên này chính là hàng xóm nhà hắn, Triệu Tầm Văn.

Triệu Tầm Văn nhìn thấy Vương Hạo, trứng chim liền mát lạnh, bị hù dọa nhanh chóng vượt qua bên người Vương Hạo, sau đó chạy một mạch không quay đầu lại.

- Cái người lão Triệu này cũng không có lễ phép rồi?

Vương Hạo lắc đầu, cảm khái thế phong nhật hạ, ngay cả đồng hương gặp mặt cũng không chào hỏi một tiếng quan tâm.

Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệubó tay rồi, lão đại khiến người ta tổn thương sâu sắc như vậy, thế mà còn có thể nhiệt tình chào hỏi người ta, trên đời này sợ là cũng không có người nào như vậy.

Khi ba người đi vào biệt thự nhà mình thì sắc mặt Vương Hạo lập tức lạnh xuống.

Chỉ thấy căn biệt thự của hắn đã không còn, chỉ còn lại một đống phế tích, mà người máy hầu gái nho nhỏ cũng đã bị phá thành mảnh nhỏ, nằm rải rác trên mặt đất.

Hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu nhìn thấy khuôn mặt Vương Hạo âm trầm, vội vàng nói:

- Lão đại, bây giờ chúng em sẽ đi điều tra xem là ai làm!

Nói xong, hai người một khắc cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng rời đi.

Trải qua thời gian tiếp xúc dài như vậy, bọn họ cũng đều biết, Vương Hạo là một người chiếm tiện nghi, không chịu thua thiệt. Bây giờ hang ổ nhà mình bị người ta phá hủy, nếu như không giận thì mới gọi là chuyện lạ. Đồng thời, bọn hắn cũng dự cảm được, cơ sở 11 sắp xảy ra chuyện lớn, hơn hơn nữa còn là chuyện kinh khủng.

- Dám chọc ông đây, bọn mày nhất định phải chết!

Vương Hạo lạnh lùng nói, hắn không phải là người giết người, nhưng tuyệt đối cũng không phải là loại người bị bắt nạt đến trên đầu mà còn không sát giới.

- Đúng rồi, lão Triệu ở đối diện nhà mình, hẳn phải biết là ai làm...

Vương Hạo quay đầu đi về phía nhà Triệu Tầm Văn, định đợi sau khi Triệu Tầm Văn trở về thì hỏi một chút chuyện.

Khi Vương Hạo một cước đá văng cửa lớn nhà Triệu Tầm Văn thì chỉ thấy toàn bộ đại sảnh là một màu đen kịt, chỉ có trên mặt bàn hẻo lánh bày mấy cây ngọn nến, ánh nến lóe ra ánh sáng yếu ớt, lắc lư theo gió.

Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ bé nhào vào trong ngực Vương Hạo, tiếng hờn dỗi nhẹ nhàng vang lên:

- Triệu đại ca anh gấp cái gì? Mở cửa có thể mất bao lâu thời gian chứ! Sao lại đá hư cửa lớn vậy, anh đã mua biện pháp phòng tránh về chưa?

- Biện pháp, con gái?

Vương Hạo cảm nhận được thân thể cô gái trong ngực run nhè nhẹ, cười cười nghiền ngẫm, hắn nói thần sắc Triệu Tầm Văn vì sao lại vội vàng như vậy, thì ra là vội vã mua biện pháp!

Chỉ là cô gái này ngay cả người đàn ông của mình mà cũng nhận lầm, xem ra cũng không phải là kẻ tốt lành gì.

- Triệu đại ca, chúng ta đi lên trên lầu đi! – Giọng thiếu nữ thẹn thùng truyền đến.

- Tôi nhổ, lão Triệu tìm dạng con gái gì vậy? Gấp gáp như thế, không phải là chỉ thức ăn ngoài đấy chứ?

Vương Hạo xuất phát từ lòng hiếu kỳ, tay chậm rãi lục lọi trên người cô gái.

- Ấy... Triệu đại ca. . . Không cần vội vã như vậy. . . – Giọng co gái run rẩy, thân thể cũng bỗng nhiên run khẽ.

Thấy vậy, động tác trên tay Vương Hạo càng dùng sức, thậm chí càng ngày càng không chút kiêng kỵ.

Tiểu Bạch ngồi trên bờ vai Vương Hạo, khuôn mặt nhỏ mười phần nghi hoặc, thực sự không hiểu rõ những nhân loại này vì sao lại không bật đèn?

Đúng lúc này, giọng Triệu Tầm Văn hưng phấn vang lên từ bên ngoài:

- Tiểu Lệ, trong nhà xảy ra chuyện gì? Vì sao cửa lớn lạo hỏng rồi, nhưng mà không sao, chúng ta làm chuyện quan trọng trước đi!

Sau đó bộp một tiếng, ánh đèn mở lên. Nhưng một giây sau Triệu Tầm Văn trợn tròn mắt, chỉ thấy bạn gái Tiêu Lệcủa hắn đang ý loạn tình mê trong ngực một người đàn ông khác, mà người đàn ông này một tay đã bóp hung khí của bạn gái hắn biến hình rồi, một cái tay khác đã tiến vào thánh địa trong lòng hắn.

Vương Hạo rút tay ra, xoay người mỉm cười chào hỏi Triệu Tầm Văn:

- Lão Triệu, cái tên không tử tế này, đêm nay ăn gà vậy mà không kêu tôi.

Anh là ai, mau buông tôi ra...

Tiêu Lệngây ngốc nhìn Vương Hạo, sau đó liều mạng giằng co, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.

Vương Hạo liếc nhìn Tiêu Lệmột cái, lớn lên dạng trung đẳng, thuộc về mỹ nữ bình thường, lập tức liền không có hứng thú:

- Tôi cùng lão Triệu là đồng hương, không cần giả vờ thận trọng, lấy cỗ tao kình vừa rồi kia ra, chỉ cần tôi cùng lão Triệu vui vẻ thì sẽ không thiếu tiền của cô...

Nghe tiếng, Triệu Tầm Văn cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, trong đầu trống rỗng, vừa rồi một màn Tiêu Lệđộng tình kia tuyệt đối không phải giả, chẳng lẽ bạn gái mình là loại côn gái đó? Hơn nữa còn đã từng tiếp qua Vương Hạo?

- Triệu đại ca, không nên tin hắn, em không có...

Tiêu Lệđẩy ra Vương Hạo, hoa lê vũ đái khóc lóc.

- Lớn lên bình thường, nhưng kỹ năng diễn xuất này không tệ, loại vẻ mặt này rất đúng chỗ, đợi lát nữa tôi cho cô thêm chút tiền boa.

Vương Hạo hài lòng gật đầu nhẹ.

- Phụt...

Triệu Tầm Văn không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ. Hắn thật vất vả mới đi ra từ bóng ma bị Vương Hạo đá nát trứng chim của hắn, nhưng bây giờ lại tìm loại côn gái này, thật sự là ông trời bị mù mà!

- Triệu đại ca!!

Tiêu Lệkinh hô một tiếng, đẩy ra Vương Hạo ra chạy vọt tới trước mặt Triệu Tầm Văn.

- Tôi nói lão Triệu, tôi không để cậu cho tiền boa, cậu kích động cái gì chứ! Thật sự là mất hứng.

Vương Hạo một mặt xúi quẩy xoay người lên lầu, căn bản không có một chút giác ngộ mình không phải là chủ nhà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.