Phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hoa Tử Húc hít sâu thở ra một ngụm khí, hắn thật sự bị Vương Hạo hù dọa rồi.
Vận dụng loại chân khí Liên Thiên Bá Kình này đều có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy, vậy thì thế gian còn có cái gì có thể làm khó nó chứ?
- Nhóc con xấu xa, thật đúng là kinh khủng!
Hoa Tử Húc vuốt chòm râu nở nụ cười.
Lí Hạo ở bên cạnh hỏi:
- Hiệu trưởng, Lăng Tiêu thua, Vương Hạo thu hết điểm cống hiến của học sinh toàn trường, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà nhìn sao?
- Nên giúp thì chúng ta đều đã giúp rồi, đáng tiếc Vương Hạo nhiều lần đánh vỡ sự hiểu biết của tôi và cậu, chúng ta còn có thể có biện pháp nào chứ?
Hoa Tử Húc lắc đầu:
- Tố chất của sinh viên bây giờ thực sự quá kém, có một chút dụ hoặc liền bị mắc lừa, đây cũng không phải là hiện tượng gì tốt.
Lí Hạo thở dài:
- Điều này cũng không còn cách nào, ai kêu những đứa trẻ này đều sinh ra và lớn lên trong thời đại hòa bình, hoàn toàn không trải qua chiến hỏa thế giới ngươi lừa ta gạt. Hơn nữa còn có tiểu hồ ly vô hại Vương Hạo ở bên cạnh mưu tính, cho nên bị mắc lừa là việc khó tránh khỏi được.
- Sau này giáo dục học sinh không thể chỉ lấy võ đạo làm chủ, còn phải lấy tính cảnh giác làm phụ.
Hoa Tử Húc dặn dò nói.
Lí Hạo nhẹ gật đầu:
- Tôi hiểu được, sau này nhất định tăng cường giáo dục tính cảnh giác cho các học sinh.
... . . .
Trên lôi đài.
Vương Hạo đi tới bên người Lăng Tiêu, hỏi:
- Tên gọi của sư công là gì?
Lăng Tiêu lắc đầu tỏ ý có chết cũng không nói ra, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, dưới tình huống không có chỗ dựa mà Vương Hạo đã náo ra động tĩnh lớn như vậy, nếu sau khi biết được tên tuổi của Hoa Tử Húc, hắn còn không lật trời mới là lạ!
Cho nên vì Hoa Tử Húc có thể giảm ít phiền phức, hắn dù chết cũng sẽ không nói ra.
- Sư huynh đã kiên cường như thế thì sư đệ đành phải thành toàn anh thôi.
Khóe miệng Vương Hạo nổi lên một nụ cười ác ma, trong tay xuất hiện một khẩu súng Ngân Lang tự động, đồng thời đem họng súng nhắm ngay phía dưới Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu bị dọa sợ, mồ hôi lạnh ứa ra, trong đầu lập tức nghĩ đến một danh hiệu xưng hô của Vương Hạo, Cuồng Ma Nát Trứng!!
- Chờ một chút, cậu không cần Chiến Y Toàn Năng bốn cấp nữa sao?
Lăng Tiêu bị hù dọa liên tiếp lui về phía sau, giữ một khoảng cách với sư đệ ác ma này, hắn vậy mà ngày cả trứng của sư huynh cũng không buông tha, thật sự là súc sinh!
- Cũng phải đó, anh còn chưa đưa Chiến Y Toàn Năng bốn cấp cho tôi.
Vương Hạo nghĩ nghĩ, thu hồi súng tự động, vươn tay ra:
- Vậy thì đưa Chiến Y Toàn Năng bốn cấp cho tôi đi!
- Đồ để ở trong nhà, chờ sau khi tôi về liền gửi qua cho cậu.
Lăng Tiêu vuốt mồ hôi trên đầu, sau đó lắc đầu liên tục nghĩ thầm, cậu cho ông đây là đồ ngốc ầ! Bây giờ đưa cho cậu thì trứng còn có thể nguyên vẹn sao?
Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, mỉm cười nói:
- Nếu không tôi và anh cùng trở về đi! Thuận tiện thăm hỏi cha anh, phải nói là sư thúc của tôi chứ nhỉ?
Khóe miệng Lăng Tiêu giật giật, người sư đệ này làm sao lại không biết xấu hổ như thế chứ?
Còn trở về thăm hỏi cha hắn, cậu là đến vấn an sao? Vậy thì phải có quà gặp mặt đi chứ ? Có lẽ là thuận tiện đi xem tu vi của cha hắn là gì, nếu đủ mạnh thì đoán chừng sau này sẽ lấy danh hào của cha hắn gây tai hoạ ở bên ngoài.
- Gần đây cha ta đi ra ngoài rồi, nghe nói phải qua mấy tháng mới trở về.
Lăng Tiêu nói.
- Đi ra ngoài rồi?
Vương Hạo có chút thất vọng, sau đó đề nghị:
- Vậy nếu không ta liền đến nhà sư huynh, vừa tăng tiến tình hữu nghị giữa anh em chúng ta, vừa vặn chờ sư thúc trở về?
Trong lòng Lăng Tiêu có hàng vạn con thảo nê mã đang lao nhanh, thằng nhóc này còn có tiết tháo hay không vậy! Hắn không nghe ra là người ta đang không muốn để cho hắn đi sao?
- A...
Đột nhiên, Lăng Tiêu quát to một tiếng, cả người lập tức bay lên chạy về phía một chiếc phi thuyền vũ trụ trên bầu trời.
Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, đây nhất định là sư công dạy hắn Quang Tốc Bộ kia.
Nghĩ tới đây, Vương Hạo giơ hai tay, kêu to lên:
- Sư công, đồ tôn rất nhớ người, nhanh xuống đây chúng ta ôn lại chuyện cũ đi.
- Vương Hạo, chăm chỉ tu luyện, chờ con đạt đến Võ Vương, chúng ta tự nhiên sẽ gặp mặt, đến lúc đó sư công chuẩn bị cho con một món quà lớn. – Thanh âm Hoa Tử Húc truyền đến từ trong phi thuyền, sau đó phi thuyền tăng tốc độ, biến mất nơi chân trời.
- Võ Vương?
Vương Hạo nhếch miệng, những lão gia hỏa này đã biết cho hắn vẽ bánh gatô, cũng không biết cho chút đồ vật thực dụng.
Đáng hận nhất chính là đến bây giờ còn chưa nói cho hắn biết, bọn họ rốt cuộc là ai, làm hại hắn chỉ có thể dựa vào thông minh tài trí đến xã hội đen, mà không thể mang theo một bang tiểu đệ hoành hành ở quê nhà.
- Thôi vậy, có bọn họ hay không có bọn họ thì cuộc sống vẫn tuyệt vời như cũ.
Vương Hạo mỉm cười, không còn xoắn xuýt những chuyện này nữa.
Lúc này, Lí Hạo
hiệu trưởng cơ sở 3 Tây Hoa đi lên lôi đài.
Nhìn thấy Lí Hạo, các học sinh toàn trường trong nháy mắt sôi trào.
- Hiệu trưởng, Vương Hạo bán thuốc giả, thầy phải làm chủ cho chúng em!
- Hiệu trưởng, cầu thầy làm chủ cho chúng em, nhưng chúng em không có chứng cứ.
- ... . .
Nghe vậy, Lí Hạo lắc đầu, sinh viên bây giờ sao có thể ngốc đến loại trình độ này, chỉ biết Vương Hạo bán thuốc giả, chẳng lẽ không có người nhìn ra, lôi đài giao đấu lần này chính là một tay Vương Hạo bày kế sao?
- Thật sự là một nhóm sinh viên không có kinh nghiệm xã hội!
Lí Hạo thở dài, cảm thấy lần này các học sinh bị mắc lừa cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.
Tối thiểu trong trường học, bọn họ chỉ là bị lừa tiền mà thôi. Nhưng nếu ra trường, vậy thì bị lừa không chỉ là tiền àm còn có cái mạng nhỏ.
- Vương Hạo, sư công em muốn thầy nói cho em, nhanh chóng trở lại Đại học Thiên Bắc.
Lí Hạo thản nhiên nói.
- Trở về Đại học Thiên Bắc?
Vương Hạo hơi sững sờ, hỏi:
- Chẳng lẽ Đại học Thiên Bắc đã xảy ra chuyện gì sao?
Lí Hạo lắc đầu, sau đó quay người rời đi, nhưng trong lòng đã phỉ nhổ, để cậu trở về, trong lòng bản thân cậu không có điểm bức số sao? Nếu cơ sở 3 Tây Hoa bị náo như vậy thì đoán chừng những học sinh này tất cả đều muốn trở thành thủ hạ nô lệ của Vương Hạo.
Cho nên muốn gieo họa học sinh, vẫn là trở về Đại học Thiên Bắc, muốn đau đầu thì để Tô Mộc đau đầu đi!
Nhìn thấy Lí Hạo rời đi, các học sinh lại sôi trào vội vàng tiến lên bao vây Lí Hạo lại.
- Hiệu trưởng, thầy nhất định phải giúp chúng em một tay, bây giờ một mao tiền chúng em cũng không có.
- Hiệu trưởng, giao đấu thua thì chúng em đành nhận, nhưng thuốc quả thật là giả mà!
- ... . . .
Lí Hạo Bất đắc dĩ thở dài, vì trí thông minh của những sinh viên này mà lo lắng. Bọn chúng cũng không nghĩ một chút, Vương Hạo có thể phối chế thuốc Thứ Nguyên, hơn nữa còn không để lại bất luận chứng cứ hữu lực gì, chỉ dựa vào mấy cái miệng của bọn chúng thì thật sự có thể khiến Công hội Dược Tề vì bọn họ mà đem thiên tài dược tề tiền đồ vô lượng Vương Hạo này bắt lại sao?
- Các vị học sinh, liên quan tới tiền thuốc, tôi cảm thấy mọi người cũng không cần nghĩ nữa, xem như thiệt một lần trưởng thành một bước vậy!
Lí Hạo đè ép ép tay:
- Gần đây thầy sẽ liên hệ với công hội Người Mạo Hiểm, để bọn hắn cho thêm chút nhiệm vụ cho cơ sở 3 chúng ta, mọi người chỉ cần cố gắng, không đường nào là không đi được.
Vừa dứt lời, tiếng kêu rên vang lên toàn trường.
- Oa oa, tôi không muốn ăn đất!
- Tôi không muốn đi làm nhiệm vụ!
- Đồ lừa đảo Vương Hạo, nhanh trả tiền cho tôi.
- Ông trời ơi, ông hãy mở mắt một chút đi! Cho một tia sấm sét đánh chết Vương Hạo đi!
- Mọi người cùng đi với tôi tìm Vương Hạo, bắt hắn trả tiền.
- Trả lại tiền em gái cậu ấy! Bây giờ đâu còn có tâm tình đi chứ! Ông đây thiếu rắm nợ, sắp buồn chết rồi đây.
- Một ngàn điểm cống hiến và khoản tiền vay của ông đây thiếu, đơn giản chính là mưa bụi.
- Đáng thương nhất chính là Trác Siêu, mười lăm tỷ điểm cống hiến đó!
- Đứa nhỏ này đoán chừng đã đi nhảy lầu rồi...
- Hắn mới là đứa trẻ bi thảm nhất, trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo...
Lí Hạo sầm mặt lại, thực sự không biết nên nói đám sinh viên này như thế nào, đoán chừng hiện tại Trác Siêu đang mở tiệc ăn mừng với Vương Hạo tại...