Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 787: Chương 787: Cậu làm sao không lên trời?




- Vương Hạo!

Không biết ai kinh ngạc kêu lên một tiếng, trong nháy mắt tất cả mọi người ở đó sôi trào lên.

- Đây là đệ nhất kỳ tích trong vũ trụ, Vương Hạo sao?

- Quả nhiên trẻ tuổi giống như trong truyền thuyết vậy, thật sự khiến cho người ta khó có thể tin được.

- Mới hai mươi tuổi xưng hùng vũ trụ, đây tuyệt đối là kỳ tích.

- Các người nhìn tu vi của hắn mới là Vũ Thần, kém hơn so với Chí Tôn bốn cảnh giới lớn.

- Tu vi thứ này đã không thích hợp để sử dụng ở trên thân của Vương Hạo mữa, hắn đã phá tan định luật tu vi càng cao, chiến lực càng mạnh.

- Không phải nói Vương Tiểu Bạch chính là Vương Hạo sao? Vì sao bộ dạng không giống nhau?

- Đúng vậy! Ngay cả khí tức cũng không giống.

- Nếu gọi kỳ tích, nếu như anh xem đã hiểu, vậy làm sao còn gọi là kỳ tích nữa?

- Lúc trước hắn vì vượt ngục mới thay hình đổi dạng, hiện tại hắn tiêu diệt một vũ trụ khác, cho nên công cao hơn tội, có thể sử dụng chân diện mục.

- Có đạo lý...

-......

Các Thần thượng cổ sợ tới mức lá đảm cũng nứt ra, bọn họ không nghĩ tới Vương Hạo lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.

Hai mắt Vương Hạo híp lại nói:

- Lần trước lúc tôi rời đi, đám các người nói thu thập bảo vật tôi, hiện tại thu thập thế nào hả?

Các Thần thượng cổ lộ vẻ cầu xin nhìn về phía bốn Đại Chí Tôn, hi vọng bốn Đại Chí Tôn làm chủ cho bọn họ.

Vũ Diệu Ma Thần lạnh lùng nói:

- Vương Hạo, cậu không nên quá đáng, bất kể nói thế nào những các thần này cũng là trưởng bối của cậu, cậu muốn ở chỗ này không lớn không nhỏ như vậy sao.

Cực Quang Minh Thần lạnh lùng nói:

- Những các Thần thượng cổ đều là thủ hạ của chúng ta, còn chưa tới phiên cậu để ý tới.

Vô Cực Tử Thần thản nhiên nói:

- Vương Hạo, ý thức vũ trụ bảo chúng tôi qua trợ giúp cậu vây khốn Thiên Đạo, cậu tốt nhất nên khách khí với chúng tôi một chút.

Hỗn độn Thiên Đạo nhìn Tiểu Bạch trên vai của Vương Hạo, lạnh lùng nói:

- Dám xem Chí Tôn của yêu giới chúng ta làm sủng vật nuôi, Vương Hạo, cậu là đang khiêu khích toàn bộ yêu giới sao?

Vẻ mặt Vương Hạo khinh bỉ nói:

- Nói còn êm tai hơn cả hát, tôi lại không khách khí, người có thể làm gì tôi? Một đám phế vật!

- Cậu...

Bốn Đại Chí Tôn giận dữ, bọn họ vẫn chưa từng thấy qua người nào lớn lối như thế.

- Được! Đây mới là phong thái thiên tài siêu cấp của Thần tộc tôi nên có.

Sở Thiên Phách cười to nói:

- Bốn Đại Chí Tôn tính là cái gì? Bọn họ ngay cả tư cách xách giày cho cậu cũng không có.

Vương Hạo không nhịn được trêu đùa:

- Tôi nói này lão gia tử, ông lớn tuổi lại muốn ra ngoài thích thể hiện, lúc này thì hay rồi, giả vờ chưa được ba giây đã bị người ta đánh cho bị thương, sao phải khổ vậy chứ?

Sở Thiên Phách tức giận thở hổn hển nói:

- Tiểu tử thối có biết nói chuyện hay không, đây là tập kích, là tập kích trắng trợn!

- Được, được, được!

Vương Hạo khoát tay áo.

- Tôi bất kể là ông bị tập kích bất ngờ, còn là trực diện giao đấu bị đánh bại, hiện tại bốn Đại Chí Tôn kiêu ngạo, các Thần thượng cổ lại nhát gan, ông nói nên làm thế nào?

Sở Thiên Phách lạnh lùng nói:

- Thời đại thượng cổ, bốn Đại Chí Tôn xưng bá, Thần tộc tôi không có Chí Tôn, nhưng có thể độc bá không gian Thần Đạo, nhưng hôm nay một đám các thần dám khi dễ đến Thần tộc tôi, lúc này nếu như không đánh lại, Thần tộc chúng tôi còn có mặt mũi nào nữa?

Vương Hạo cho Sở Thiên Phách một ngón tay cái.

- Lời nói này nói rất hay, cần phải thực hiện, hiện tại chỉ cần chúng ta liên thủ, cần gì quan tâm hắn là bốn Đại Chí Tôn, các Thần thượng cổ gì chứ, toàn bộ đều phải đứng sang bên.

- Cuồng vọng!

Bốn Đại Chí Tôn hoàn toàn nổi giận, khí tức cuồng bạo toàn thân không ngừng phóng thích ra.

Tất cả mọi người ở đó bị dọa cho giật mình, tất cả đều lui về phía sau, rất sợ bị vạ lây.

Sở Thiên Phách hừ lạnh một tiếng nói:

- Sau khi lão phu đữa tất cả toàn bộ đưa vào Lục Đạo Luân Hồi, sau này gặp người ai còn dám nói lão phu cuồng vọng!

- Lục Đạo Luân Hồi!

Sắc mặt của bốn Đại Chí Tôn biến đổi, nhanh chóng đề phòng.

Bọn họ cũng không muốn bị Sở Thiên Phách tập kích thuận lợi, dẫn đến thành tựu huy hoàng do suốt đời đạt được, cuối cùng tới con số không.

Các Thần thượng cổ đều đề phòng, rõ ràng có bốn Đại Chí Tôn làm chỗ dựa, cũng có thể động thủ với Vương Hạo.

Tất cả mọi người ở đó thầm chắt lưỡi, bị Vương Hạo và Sở Thiên Phách điên cuồng hù dọa, bọn họ lại dám khiêu khích duy nhất các Thần thượng cổ, còn có bốn Đại Chí Tôn, vậy không sợ bị vây đánh sao?

Đúng lúc này, một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên.

- Vương Hạo, bốn Đại Chí Tôn, tất cả các người đều để mạng lại!

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người toàn thân lóe lên ánh sáng màu đen xuất hiện ở cách đó không xa, toàn thân tản ra một khí tức cực kỳ âm lãnh, khiến người ta không nhịn được rùng mình một cái.

Vương Hạo lại cười nói:

- Lão gia tử, người đến tập kích ngươi thì sao? Ngươi dự định xử lý như thế nào?

Sở Thiên Phách nhíu mày hỏi:

- Đây là vật gì? Tại sao phải tà ác như thế?

Vương Hạo đáp lại:

- Đây là Thiên Đạo, chỉ có điều bị hắc hóa mà thôi!

- Thiên Đạo!

Sắc mặt tất cả mọi người ở đó biến đổi, tiếng sôi trào trong nháy mắt vang lên.

- Đùa kiểu gì vậy, toàn thân người này từ trên xuống dưới có khí âm tà nồng đậm lại là Thiên Đạo trong truyền thuyết sao?

- Vương Hạo nói Thiên Đạo bị hắc hóa, cho dù tâm trí còn, nhưng tính tình lại thay đổi lớn.

- Rốt cuộc phát sinh chuyện gì mới có thể khiến cho Thiên Đạo hắc hóa?

- Ngươi không phát hiện ra sao? Khí tức trên người Thiên Đạo, và sinh vật hắc hóa xuất hiện trong vũ trụ vậy gần đây rất giống nhau sao?

- Nói cách khác, Thiên Đạo hắc hóa có thể ảnh hưởng đến sinh vật trong vũ trụ?

- Tôi cảm giác điều rất bình thường, không nên quên, Thiên Đạo đời trước bị giết, vũ trụ thiếu chút nữa trở về hỗn độn.

- Tôi rốt cuộc hiểu rõ tại sao phải có đại diện Thiên Đạo, hóa ra đều là Thiên Đạo hắc hóa.

-......

Sở Thiên Phách lộ ra vẻ mặt nghi ngờ nói:

- Thiên Đạo làm sao có thể hắc hóa? Ai có năng lực đi hắc hóa Thiên Đạo?

Vẻ mặt Vương Hạo tự hào nói:

- Tiểu tử bất tài, người hắc hóa Thiên Đạo lại là tại hạ!

Sở Thiên Phách lộ ra vẻ mặt chấn động nhìn Vương Hạo, rất muốn hỏi một câu, tiểu tử cậu làm sao không lên trời đi?

Thiên Đạo người ta vốn đang yên đang lành, cậu đi hắc hóa người ta làm gì? Người ta nợ tiền cậu không trả sao?

Tộc trưởng của bốn Thần tộc lớn rơi lệ đầy mặt, Thiên Đạo này cũng có thể bị Vương Hạo chơi đến hắc hóa, bọn họ lại không bị Vương Hạo chơi đến phát điên, đây tuyệt đối là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Đúng lúc này, Vương Hạo phát hiện ra chính nghĩa đứng ở trong đám người, hắn không chút do dự nào, trực tiếp khởi động tinh đồ vũ trụ lập tức biến mất.

- A...

Bất chợt, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Mọi người ở đây quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người màu vàng xuất hiện, nắm lại đầu của chính nghĩa.

Đồng tử của Sở Thiên Phách chợt co lại, kinh ngạc kêu lên:

- Đây là bàn tay của thượng đế, tiểu tử này làm sao có thể nắm giữ huyết mạch của thần tộc Thiên Minh?

- Đây là bàn tay của thượng đế?

Trong nháy mắt vẻ mặt của bốn Đại Chí Tôn nghiêm trọng, cảm giác vị thiếu niên này có thể đơn thương độc mã công phá vũ trụ Thiên Phật, thật sự không đơn giản!

Không lâu sau, chính nghĩa gầy như que củi, khí tức càng rơi xuống cực điểm.

Đồng thời, tiếng của hệ thống cũng vang lên theo.

- Đinh đinh, chúc mừng kí chủ phế bpr nhi tử của Thiên Đạo, thu được một lần cơ hội thăng cấp siêu cấp.

- Vù vù...

Vương Hạo mở miệng thở hắt ra, gọi hệ thống tiến hành thăng cấp toàn bộ phương hướng vị trí...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.