Vũ trụ Bàn Cổ.
Tinh Vực.
Bên ngoài không gian Thần Đạo.
Người của ba bên đối diện với nhau.
Một bên là bốn Thần tộc lớn, một bên khác là các Thần thượng cổ.
Một bên cuối cùng là những người nhận được tin tức, một đám quần chúng đặc biệt tới để xem trò vui của hai cung Thiên, Tiên, trong đó có phe chính nghĩa của nhi tử của Thiên Đạo.
Lúc này, đám người tới xem trò vui bàn luận giống như thủy triều dâng lên.
- Có chuyện gì vậy?
- Nghe nói, các Thần thượng cổ dự định cướp không gian Thần Đạo, đuổi bốn Thần tộc lớn ra ngoài.
- Vì sao lại như vậy chứ?
- Bởi vì ai cũng không biết được, vũ trụ lúc nào sẽ bị Vương Hạo phá hoại, chỉ có trốn vào không gian Thần Đạo mới có thể bảo toàn được tính mạng.
- Vương Hạo? Lại Vương Tiểu Bạch trước kia sao?
- Không sai, chính là hắn, tôi vốn tưởng rằng Vương Tiểu Bạch sẽ đánh một trận cùng Vương Hạo, nhưng ai biết được hai người hóa ra lại cùng là một người.
- Không trách được Vương Tiểu Bạch yêu nghiệt như vậy, hóa ra là tên tai họa Vương Hạo kia!
- Nhưng trước đây Vương Hạo không phải đang ngồi tù sao? Làm sao hắn có thể thoát ra ngoài được?
- Cái này ai biết được, tuy nhiên người đời nếu gọi Vương Hạo là vũ trụ đệ nhất kỳ tích, vậy hắn nhất định là đã có kì tích gì đó.
- Không phải chứ, tôi nghe nói, Vương Hạo năm nay mới hai mươi tuổi, như vậy nếu không phải là đệ nhất kỳ tích, thì ai dám xưng là đệ nhất kỳ tích chứ?
- Tôi còn nghe nói, Vương Hạo đơn thương độc mã, một người hủy diệt cả một vũ trụ?
- Đây là sự thật, bằng không chúng ta làm sao có thể tiến hóa!
- Không sai, nếu như Vương Hạo không có tiêu diệt vũ trụ, người đời làm sao có thể dựng tượng cho Vương Hạo.
- Đáng tiếc Vương Hạo người này không chỉ có chính còn có tà, hơn nữa tâm tư muốn chơi bời quá nặng, chỉ cần hắn muốn chơi, vũ trụ hủy diệt chỉ trong vài phút.
- Ôi, hiện tại chỉ có thể hi vọng Vương Hạo ra tay kiềm chế một chút, bằng không chúng ta sẽ không có chỗ ở!
-...
Tộc trưởng của thần tộc Thiên Thánh,
Sắc mặt Sở Thánh Hùng âm u lạnh lẽo nói:
- Các vị Thần thượng cổ tới không gian Thần Đạo của tôi làm gì?
Quang Minh Thần run rẩy, mười hai cánh tay lớn bay ra, khẽ nói:
- Ở thời kỳ thượng cổ, bốn Thần tộc lớn các ngươi xuất hiện không ít thiên tài yêu nghiệt, cư trú ở trong không gian Thần Đạo ;à hợp tình hợp lý, nhưng hôm nay bốn Thần tộc lớn có nhân tài giảm sút, vậy còn chiếm không gian Thần Đạo, dường như có chút không đúng?
Tộc trưởng của thần tộc Thiên Minh, Lâm Minh Kiệt kìm nén lửa giận, lạnh lùng nói:
- Các vị trắng trợn tới cướp không gian Thần Đạo như vậy, sẽ không sợ ngoại tôn Vương Hạo của ta sau này tới tìm các ngươi tính sổ sao?
- Vương Hạo!
Các Thần thượng cổ khiếp sợ lui ra phía sau một bước, trong lòng thầ rùng cả mình.
Nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy, trong lòng bốn vị tộc trưởng bất đắc dĩ thở dài, ai có thể nghĩ tới tiểu tử trước đây bị bốn Thần tộc lớn truyền ra lệnh truy nã, hiện tại sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng bốn Thần tộc lớn bọn họ.
Lực Đại Thần khinh miệt cười nói:
- Vương Hạo là lợi hại, còn tuổi nhỏ lại bao trùm trên các thần, nhưng quan hệ giữa hắn với bốn Thần tộc lớn các ngươi dường như không quá hài hòa đi?
Trong nháy mắt trái tim của bốn vị tộc trưởng muốn vọt lên tới cổ hỏng, nếu như các Thần thượng cổ thật sự không để ý tới sự uy hiếp của Vương Hạo, như vậy ngày hôm nay bọn họ đã có thể dữ nhiều lành ít.
Đúng lúc này, một âm thanh vô thượng truyền đến.
- Ai dám nói Thần tộc ta không có người!
- Ầm ầm ầm...
Một giây tiếp theo, tiếng nổ lớn đầy cuồng bạo vang lên, một hố đen thật lớn theo đó xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Đồng thời, một lão nhân tóc trắng sắc mặt thâm trầm từ trong hố đen đi ra, khí thế duy ngã độc tôn này khiến người ta có cảm giác kích động muốn quỳ lạy.
- Lão tổ tông!
Sở Thánh Hùng nước mắt lưng tròng, nhanh chóng tiến lên quỳ rạp xuống trước mặt lão nhân tóc trắng.
Ba vị tộc trưởng còn lại không dám chậm trễ, nhanh chóng tiến lên hành lễ.
- Sở Thiên Phách!
Các Thần thượng cổ nhíu mày lại, bọn họ không nghĩ tới Sở Thiên Phách từ thời đại thượng cổ lại có thể còn sống.
Quang Minh Thần quan sát Sở Thiên Phách, đột nhiên thét to:
- Ông lại có thể đột phá đến Chí Tôn!
- Chí Tôn!
Tất cả mọi người ở đó kinh ngạc kêu lên một tiếng, không nghĩ tới vị Chí Tôn ra đời thứ năm trong vũ trụ lại có thể cường đại như vậy.
Đồng tử của các Thần thượng cổ chợt co lại, có kích động muốn lập tức bỏ chạy, bọn họ không thể trêu vào Chí Tôn được!
Sở Thiên Phách ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Ha ha, lão phu bế quan mấy trăm vạn năm, cuối cùng lĩnh ngộ Lục Đạo Luân Hồi, từ nay về sau vũ trụ lại thuộc về thần tộc Thiên Thánh chúng ta...
Đột nhiên, một giọng nói tràn ngập lệ khí cắt nang lời Sở Thiên Phách nói.
- Ầm ĩ chết đi được, đi tìm chết cho bản Thiên Đạo!
Đồng tử của Sở Thiên Phách chợt co lại, chỉ thấy một quả cầu năng lượng màu đen cuồng bạo nhanh chóng đập về phía hắn.
Không kịp né tránh nữa, Sở Thiên Phách vội vàng phóng ra một lá chắn năng lượng màu vàng sậm, dự định cứng rắn chống lại một đòn này.
- Ầm ầm ầm...
Một giây tiếp theo, tiếng nổ kinh thiên vang lên, ánh sáng màu đen trong nháy mắt cắn nuốt Sở Thiên Phách.
Đồng thời, hai luồng năng lượng va chạm phát sinh sóng khí, ném tất cả mọi người ở đây ra ngoài.
- Thật là lợi hại!
Mọi người ở đây nuốt nước miếng, bọn họ bị va chạm khủng khiếp này hù dọa.
Không lâu sau, khi tất cả đều bình tĩnh trở lại, mọi người trong nháy mắt kinh sợ tới mức đứng ngây ra tại chỗ.
Chỉ thấy toàn thân Sở Thiên Phách đầy những vết thương, khí tức yếu ớt, đã không có khí thế duy ngã độc tôn như khi mới ra trận loại, chẳng qua là chật vật không chịu nổi.
- Hỗn đản đáng chết, lại dám tập kích lão phu!
Sở Thiên Phách nổi giận gầm lên một tiếng, khí tức toàn thân không ngừng tăng vọt.
Giờ phút này, tất cả mọi người ở đó bắt đầu xôn xao bàn tán.
- Nói đùa sao? Chí Tôn mới lại như vậy sao?
- Đây là tồn tại gì, lại có thể một chiêu giải quyết xong Chí Tôn.
- Hắn tự xưng là bản Thiên Đạo, lẽ nào là Thiên Đạo của vũ trụ chúng ta?
- Nhưng tại sao Thiên Đạo lại muốn công kích Sở Thiên Phách?
- Nói nhảm, lẽ nào chờ Sở Thiên Phách đi chém giết Thiên Đạo sao?
- Hắn có gì đáng sợ chứ? Vương Hạo không phải nói, bốn Đại Chí Tôn chết hết ba, trọng thương một sao? Như vậy hẳn không tạo thành uy hiếp đối với hắn chứ?
-...
Đúng lúc này, bốn tiếng gầm thét giận dữ lớn vang lên.
- Vương Hạo đáng chết, lại dám bịa đặt là chúng ta chết rồi!
Mọi người ở đây vô cùng kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn Đại Chí Tôn lộ ra vẻ mặt thâm trầm lơ lửng ở cách đó không xa.
- Thật sự là bốn Đại Chí Tôn!
Các Thần thượng cổ mừng đến chảy nước mắt, tất cả đều khóc lóc kể lể.
- Cực Quang Minh Thần, ngài phải làm chủ cho tôi, Vương Hạo tên khốn kia cướp bảo bối tôi muốn hiếu kính của ngài.
- Hỗn Độn Thiên Thần, yêu giới chúng tôi xuất hiện Chí Tôn mới bị Vương Hạo làm hỏng, hiện tại thành một con thỏ bạo quân, mời ngài làm chủ cho chúng tôi!
- Vô Cực Tử Thần, Vương Hạo ép tôi làm thủ hạ cho hắn, tiểu thần chịu nhục, chỉ chờ ngài trở lại...
- Vũ Diệu Ma Thần, tiểu tử Vương Hạo này lấy ngài ra tuyên truyền khắp nơi dương oai diệu võ, căn bản không để ngài ở trong mắt!
-...
Tất cả quần chúng đứng ngoài xem xúc động một tiếng, có thể khiến cho các Thần thượng cổ phát ra mãnh liệt như vậy khiển trách tiếng, chắc hẳn toàn bộ vũ trụ cũng chỉ có Vương Hạo một người có thể làm được.
Đồng thời, điều này cũng có thể nói rõ, tiểu tử Vương Hạo này thật sự không phải là kẻ tốt.
Đúng lúc này, một giọng nói kỳ quái vang lên.
- Ôi da, đây là tìm được chỗ dựa vững chắc, gan cũng lớn lên sao?
Các Thần thượng cổ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên trôi lơ lửng ở trong vũ trụ, trên vai còn có một con thỏ ăn cà rốt đang ngồi...