Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 218: Chương 218: Cậu rốt cuộc là ai! ?




Sương mù bay lên, suối nước nóng nước sục sục sôi.

Một đám đại văn hào thoải mái nằm trong ôn tuyền, toàn thân thư giãn, tâm tình sung sướng.

- Các người khoan hãy nói, Vương Hạo này nghĩ ra được trai giới tắm rửa, dâng hương thay quần áo thật rất không tệ.

Một lão giả khen không dứt miệng.

- Không sai, trước khi so đấu buông lỏng một chút, thực là không tồi.

Đại văn hào còn lại cũng đều liên tục gật đầu.

- Ây... Chuyện gì xảy ra!? Thân thể lão phu vì sao không có lực gì cả!?

Một lão giả muốn đứng dậy, nhưng đôi chân không làm gì được.

- Ha ha, lão già này xối chút ôn tuyền lập tức choáng luôn. Ông gần đây có phải là thiếu rèn luyện hay không a!

Các đại văn hào còn lại thấy thế, đua nhau cười ha hả.

Mà lúc này, mười mấy cô gái trẻ tuổi mặc đồ hở hang đi đến, trong tay mỗi người còn bưng một cái khay, trong khay để mấy bình thuốc.

Các vị đại văn hào thấy thế, giận mắng một tiếng:

- Ai bảo các cô vào, mau đi ra!

Mười mấy cô gái bị hoảng sợ, nhưng không lui đi, các cô sau khi nghe nói nhiệm vụ mà Vương Hạo giao cho bọn họ, tất cả đều tâm động không ngừng.

Phải biết những đại văn hào này đều đã từng là cường giả, nếu các cô có thể trúng thưởng, mang trên người một đứa con, đây tuyệt đối là một bước lên trời. Về phần những lão đầu này, phía dưới được hay không được, cái này cần thử một lần mới biết.

Nếu quả như thật trúng thưởng, mà những đại văn hào này lại không nhận đứa bé, nhưng gen của cường giả còn ở đó, chỉ cần các cô có thể bồi dưỡng đứa bé lớn lên, như vậy tuổi già vẫn tốt đẹp.

Cho nên sau khi Vương Hạo phát ra thông báo, những tiểu thư tiếp rượu này từng người một lấy ra tất cả vốn liếng, cuối cùng bộc lộ tài năng, để hoàn thành nhiệm vụ quang vinh mà thần thánh này.

- Chị em bọn ta, vì tương lai, mọi người liều đi!

Một cô gái đánh bạo đi về đám đại văn hào.

- Không biết xấu hổ! !

Các vị đại văn hào tức giận nhìn những nữ nhân này, tuy rằng xã hội an định, không thể bớt loại nữ nhân này, nhưng các cô lại làm nhục bọn họ như vậy, làm sao có thể không giận.

Mà khi các vị đại văn hào muốn đứng dậy, tất cả đều phát giác trên người đã không có khí lực.

- Chuyện gì xảy ra!?

Nhóm đại văn hào hoảng sợ lên, bọn họ phát hiện mặc kệ bọn họ cử động thế nào, thân thể chính là một chút khí lực cũng không có.

Thậm chí chân khí trong cơ thể dường như cũng không nghe theo sự sai khiến của bọn họ, muốn điều dùng một chút đều làm không được.

- Đây là Táng Thiên dược phẩm!

Một vị đại văn hào kinh hô một tiếng.

- Chúng ta trúng Táng Thiên dược phẩm, làm sao có thể!?

- Táng Thiên dược phẩm sao lại như thế xuất hiện ở nơi này!?

- Là vị dược phẩm đại sư kia ở đây, chúng ta không biết vì sao đắc tội, mời hiện thân gặp mặt một cái.

- Tiền bối, đùa như thế không được, mời ngài hiện thân, có chuyện gì cứ nói.

- ... . .

Nhìn những tiểu thư tiếp rượu kia càng ngày càng tiến vào, nhóm đại văn hào càng ngày càng hoảng sợ, giống như gặp tiểu cao dương của đại hôi lang vậy.

Cái này bọn họ không thể không sợ, bọn họ tự luật cả đời, làm chuyện gì cũng cần lưu ý một điều không thẹn với lương tâm, rõ ràng.

Mà thế nhân tôn trọng bọn họ cũng là hướng về dạng phẩm hạnh này của bọn họ, nhưng nếu xảy ra điều gì tai tiếng, như vậy danh tiếng mà bọn họ gom dóp cả đời đúng là phải hủy đi.

Hơn nữa, bọn họ đều nửa chân đạp vào quan tài rồi, cái mạng nhỏ này có thể nói đã không cần thiết, duy nhất quan tâm cũng chỉ còn lại cái danh tiếng đó, hiện tại loại tình huống này, bọn họ làm sao có thể không sợ? !

Nhưng tiếng kêu cứu của nhóm đại văn hào bọn họ cũng không có chút tác dụng, các tiểu thư tiếp rượu vẫn đúng hạn tiến tới, đồng thời 'ôn nhu' tung ra thuốc kích tình bản tăng cường mạnh mẽ với bọn họ.

Chỉ chốc lát, thanh âm không thích hợp thiếu nhi nghe vang lên trong ôn tuyền ấy ...

.. . . .

Lúc này, đám người Vương Hạo ngồi trong đại sảnh uống cà phê, trò chuyện.

Đúng lúc đó, Diệp Thanh hưng phấn vọt vào:

- Vương huynh, anh ở nơi này thật sự là quá tốt, tôi lĩnh ngộ, tôi lĩnh ngộ rồi...

- Lĩnh ngộ!?

Mọi người tại đây ánh mắt đã rơi vào trên người Vương Hạo, cái thằng quỷ này không phải đang dối gạt Diệp Thanh sao? Hiện tại Diệp Thanh lĩnh ngộ, đây là cái quỷ gì chứ!?

Vương Hạo cũng là gương mặt bất ngờ nhìn Diệp Thanh. Hắn cũng chỉ thuận miệng nói, không đến mức thật sự lĩnh ngộ Nụ cười dâm trùng chứ! ?

- Vương huynh, anh nhìn xem...

Diệp Thanh vẻ mặt thành thật, sau đó khóe miệng nhếch lên nhẹ nhàng, dâng lên một nụ cười bỉ ổi đến mức tận cùng.

- Híz-khà zz Hí-zzz...

Mọi người tại đây hít vào ngụm khí lạnh, trên người nổi da gà rớt đầy đất, nụ cười kia... Thực tế rất bỉ ổi!

- Như thế nào đây? Có phải là bị giật mình rồi hay không?

Diệp Thanh hỏi dương dương đắc ý.

Mọi người liên tục gật đầu, cái nụ cười này tuy rằng khác biệt trời vực với Nụ cười dâm trùng của Vương Hạo, nhưng bọn họ đích xác bị dọa sợ, không, là ghê tởm rồi.

Vương Hạo lắc đầu một cái. Hắn còn tưởng rằng Diệp Thanh lĩnh ngộ cái gì, thì ra chỉ có học được nụ cười bỉ ổi từ những thứ tù phạm kia. Nếu Nụ cười dâm trùng thật sự ai cũng có thể lĩnh ngộ, vậy hắn còn cần hệ thống làm cái gì! ?

- Chúc mừng Diệp thiếu đã trải qua sơ bộ lĩnh ngộ sự tinh túy của Nụ cười dâm trùng.

Lăng Tiêu có chút lúng túng tiến lên chúc mừng.

- Chúc mừng Diệp thiếu, lão đại chúng ta học ba năm mới lĩnh ngộ được, cậu mới chỉ ba ngày không ngờ có thể có loại thành tích này, đại kỳ của Lang giới tương lai phải nhờ vào cậu chống đỡ.

Tiền Vạn Dương cũng tới trước chúc mừng.

- Không sai, Diệp thiếu là thiên tài của Lang giới chúng ta, thiên tài siêu cấp trong một vạn không có một.

Trần Diệu nói.

- Cái này, cái này, các vị đều khách khí rồi!

Diệp Thanh gương mặt đắc ý, trong lòng đã nghĩ đến hình ảnh, sau khi Nụ cười dâm trùng đại thành, hắn dựa vào một cái mỉm cười càn quét thiên hạ.

- Đúng rồi, Vương huynh, những đại văn hào kia đâu rồi?

Diệp Thanh đột nhiên hỏi.

Vương Hạo nhún vai:

- Tôi đã gọi người đi chụp ảnh cho bọn họ rồi.

- Cái gì! ?

Diệp Thanh kinh hô một tiếng, không có sự đồng ý của hắn, Vương Hạo làm sao có thể làm loại chuyện như vậy, đây là đẩy hắn lên hố lửa a!

- Diệp thiếu, không nên kích động như vậy.

Vương Hạo phất tay áo:

- Lần này tổng cộng đến 18 vị đại văn hào, nếu như cậu nắm giữ nhược điểm của bọn họ, vậy cái này có ý nghĩa như thế nào, cậu không thể không biết a? !

Diệp Thanh nhíu mắt lại quan sát Vương Hạo. Hắn tuy rằng thích gây chuyện thị phi, nhưng cũng không phải người ngu, hiểu được cái gì có thể chạm, cái gì không thể đụng vào.

Hiện đang làm ra chuyện lớn như vậy, nếu một khi xảy ra điều gì bất ngờ, điều này cũng đại biểu gia tộc của hắn sắp xui xẻo lớn rồi.

Thế nên cho dù loại chuyện như vậy rất nhiều chỗ tốt, hắn cũng chỉ có thể tưởng tượng, mà không dám đụng vào một cái.

Nhưng bây giờ Vương Hạo chưa qua sự đồng ý của hắn làm chuyện này, điều đó làm cho hắn có cảm giác dưỡng hổ vi hoạn.

Diệp Thanh không nói, khiến cho không khí tại chỗ trong nháy mắt khẩn trương lên.

Thân thể đám người Lăng Tiêu đã căng thẳng, chuẩn bị tùy thời đánh giết ra ngoài.

Một lát, hai tròng mắt Diệp Thanh lóe lên một đạo tinh quang, nhẹ giọng hỏi:

- Vương huynh, anh rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?

Trong nháy mắt này, Diệp Thanh suy nghĩ và hiểu rõ rất nhiều chuyện. Từ khi Vương Hạo dùng một đầu Hoàng ca dẫn hắn ra, cho đến dẫn hắn kiếm, dẫn hắn đi chơi, khiến cho hắn dần dần sinh ra tín nhiệm với đám người kia, thế cho nên xuất hiện loại cục diện không bị khống chế hiện tại.

Vừa dứt lời, đám người Lăng Tiêu nhìn Diệp Thanh với gương mặt bất ngờ. Người này cũng không giống quần áo lụa là như trong tưởng tượng của bọn họ, nhưng cũng đúng thôi, đây dù sao cũng là con trai của đại tướng, cho dù là người cặn bã, nhưng mà cũng không biểu hiện hắn là người ngu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.