Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 217: Chương 217: Tự giới thiệu




Công ty Lang Hành Thiên Hạ.

Ngoài cửa là một đám đàn ông phẫn nộ, những người này đều là fan cuồng của tiểu thư tiếp rượu.

Bọn họ tới nơi này, chính là vì đòi lại cái công đạo cho nữ thần của mình, nhưng tất cả đều bị thủ hạ của Diệp Thanh ngăn ở phía ngoài.

Còn đoàn người Vương Hạo, tất cả đều ngồi ở đại sảnh chờ đám đại văn hào kia đến.

- Sư đệ, em gây ra động tĩnh lớn như vậy, lại tính chụp được phim của những đại văn hào này, sẽ không dẫn tới sự chú ý của ban ngành liên quan chứ?

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn đám đàn ông phẫn nộ phía ngoài, không nhịn được lắc đầu một cái, đúng là quần chúng không biết, không ngờ lại xem tiểu thư tiếp rượu thành nữ thần trong lòng.

- Ai biết chứ!

Gương mặt Vương Hạo không làm sao cả, dù sao hắn chỉ cần chụp được những thứ kia, sau đó phát hình ra, bôi xấu một đời anh minh của những đại văn hào này là được, về phần sẽ xảy ra chuyện gì, chuyện đó hắn mặc kệ không cần quản.

Thực tế không được, trực tiếp cắt cổ, khải dụng phục hoạt kim tệ, sau đó Thần cản giết Thần Phật cản giết Phật.

Nhạc Huyên nhìn Tiểu Bạch ngồi trên vai Vương Hạo gặm cà rốt, hỏi:

- Tiểu Bạch, ngươi có đặt con nhện nhỏ trên người Triệu Y Linh hay không?

Tiểu Bạch gật cái đầu nhỏ bé, mồm miệng không rõ đáp:

- Tối hôm qua bản bảo bảo thố tự tay đặt con nhện nhỏ trong tóc Triệu Y Linh, hơn nữa cô ấy bị bản bảo bảo thố mê hoặc thần hồn điên đảo, một chút cũng không nhận ra.

Vương Hạo nhìn Tiểu Bạch với ánh mắt khi dễ. Con thỏ này thực tế rất không biết xấu hổ, rốt cuộc là bị ai mê đến thần hồn điên đảo, trong lòng ngươi bộ không có một điểm số trâu bò nào sao a! ?

- Vậy bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi rồi!

Lăng Tiêu thở dài, trong lòng cầu nguyện Triệu Y Linh có thể nhanh chóng đi quân tinh.

Hiện tại động tĩnh của Vương Hạo càng lúc càng lớn như vậy, vạn nhất có người điều tra thân phận của bọn họ, như vậy chẳng mấy chốc sẽ xuyên bang rồi, đến lúc đó thật sự có phiền toái.

- Tên tiểu tử gọi là Vương Hạo đâu?

- Nhanh chóng cút ra đây, lão phu ngày hôm nay phải dạy hắn làm người như thế nào.

- Khốn kiếp, lại dám đưa lão phu loại phim đó, ngày hôm nay lão phu không để yên ngươi.

- ... . . .

Nghe tiếng, đám người Lăng Tiêu nở nụ cười khổ. Bọn họ xem như hoàn toàn bội phục Vương Hạo, đưa những thứ không thích hợp đó cho đám đại văn hào, bọn họ hoàn toàn bị chọc giận, hiện tại lần này không ngờ lại đến 18 vị đại văn hào, sự tình sắp ồn ào lớn rồi đây.

Vương Hạo đứng dậy, chắp tay với đám đại văn hào kia:

- Các vị, những bản trân quý của Lang Hành Thiên Hạ ta vốn không tệ chứ hả?

Đám người Lăng Tiêu tay ôm đầu, cảm thấy đau cái ót, người này thật là hũ không đề cập nữa nói ra cái hũ gì a!

Quả nhiên, đám đại văn hào này nghe xong, tức giận đến giận không kềm được.

- Tiểu tử lại dám làm nhục bọn ta như vậy .

- Lão phu nhất định phải phong sát cậu, để cậu ở Diệu Thiên Liên Bang nửa bước khó đi.

- Ngươi xem, Song Tử tinh bị cậu làm như vậy, quả thực ô yên chướng khí.

- Lão phu ngày hôm nay phải ỷ lớn hiếp nhỏ, để cậu rõ ràng mình là cái thá gì.

- Vốn định ngày hôm nay thủ hạ lưu tình, nhưng nếu cậu đã không biết điều như vậy, thì lão phu chỉ còn cách không khách khí.

- ......

Vương Hạo phất tay áo:

- Một đám lão già sắp vào quan tài này, cũng không cần phải giả làm trâu bò đòi gặm cỏ non như vậy nữa, nhanh chóng cứ ra tay, mọi người tỷ thí một chút.

Đám đại văn hào tức mình đến mức sùi bọt mép, tiểu tử này lại dám coi rẻ bọn họ như thế, có thể nhẫn nại không có thể nhẫn nhục a!

- Lão phu, Tô Động, tự, Văn Doãn, hiệu, Thanh Tuyền lão nhân.

Một lão giả chắp tay thỉnh giáo.

Tuy rằng bọn họ ngoài miệng nói muốn giáo huấn đám người Vương Hạo, nhưng sau khi nhìn thấy danh tự và số hiệu ở chỗ Quách Vân Tử, muốn thoải mái dạy dỗ hoàn toàn không có khả năng, nhất định phải đánh hết thảy tinh thần mới được.

- Lão phu, Lý Lập, tự, Trọng Quang, hiệu, Chung Phong ẩn sĩ.

- Lão phu, Thẩm Hùng, tự, Tử Trung, hiệu, Mộng Vân cư sĩ.

- ... . . .

Nhìn những đại văn hào này từng người một tự giới thiệu, đám người Lăng Tiêu trong nháy mắt khẩn trương lên. Trong giới văn học một khi ngay cả danh tự và hiệu đều báo ra, cái này bày tỏ song phương không phải bạn cũ tri giao, thì chính là sinh tử chi địch.

Có thể nói với nhìn tình huống trước mắt, Vương Hạo và những đại văn hào này hiển nhiên không phải là bạn cũ tri giao gì cả, vậy chỉ còn lại sinh tử chi địch, đây là sắp không chết không thôi a!

Sau khi các vị đại văn hào tự giới thiệu, Vương Hạo bĩu môi, có phải khi dễ hắn không có danh tự và hiệu hay không.

Vương Hạo suy nghĩ một chút, hắn chắp tay nói:

- Tại hạ, họ Vương, tên Hạo, tự Dâm Trùng, hiệu Thịt Tươi Nhỏ 9x Đời sau.

- Phụt.... vèo...

Vừa dứt lời, tất cả mọi người tại chỗ đều khịt ra một ngụm nước mũi. Con mẹ nó, không ngờ có người dùng hai chữ Dâm Trùng làm danh tự của mình, còn Thịt tươi nhỏ 9x Đời sau là cái quỷ gì chứ!? Sao nghe không hiểu đâu vào đâu cả!?

- Tiểu tử, lão phu không rãnh nghe lời cậu làm loạn, mau nói, cầm kỳ thư họa muốn so cái gì trước?

Lão giả tên là Tô Động không nhịn được hỏi.

Vương Hạo nhìn những đại văn hào này bằng một ánh mắt khi dễ:

- Chẳng lẽ các ông cũng không biết cái gì gọi là, trai giới tắm rửa, dâng hương thay quần áo sao?

- Trai giới tắm rửa, dâng hương thay quần áo gì?

Các vị văn hào tất cả đều sửng sốt, đây là ý gì a! ?

Vương Hạo gật gù đắc ý nói:

- Chẳng lẽ các ông không cảm thấy trước khi tỷ thí, tắm một cái, sau đó dùng trầm hương hun quần áo, ăn thức ăn chay, rồi chúng ta rời khỏi phồn hoa đô thị, ngồi ở nơi non xanh nước biếc, đến một cuộc quyết đấu văn học, loại hình ảnh này rất có ý cảnh sao!?

- Cái này. . .

Các vị văn hào suy nghĩ một chút, loại hình ảnh ngồi ở núi, lấy núi làm bạn, lấy chim làm bạn đích xác vô cùng có ý cảnh.

- Các vị, tôi đã chuẩn bị xong ôn tuyền, quần áo, trầm hương, thức ăn chay, mời!

Vương Hạo vỗ tay một cái vang lên, một đám thị nữ mặc cổ trang đi tới.

- Tham kiến các vị lão gia!

Thị nữ hơi khụy đầu gối một chút.

Thấy thế, các vị đại văn hào bắt đầu thấp giọng thương thảo với nhau.

- Làm sao bây giờ! ? Là tỷ thí trước, hay là trai giới tắm rửa, dâng hương thay quần áo gì đó trước?

- Ừm, ta cảm giác tiểu tử này nói rất đúng, tắm rửa sạch sẽ hết, tỷ thí không có chút tạp niệm nào.

- Ta cảm giác cũng có đạo lý, tắm có thể khiến thể xác và tinh thần người ta thoải mái, buông lỏng bản thân mình, đây có trợ giúp với tỷ thí.

- Nói nhiều như vậy làm cái gì, tắm rồi ăn một bữa cơm có thể làm trễ nải thời gian bao lâu a!

- Cũng đúng, chúng ta hôm nay là khách, vậy khách theo chủ là được rồi.

- Ta đột nhiên cảm giác bản thân tiểu tử này cũng không phải quá xấu.

- Ta cũng cảm thấy tiểu tử này không phải quá xấu, chỉ có điều quá kiêu ngạo một chút.

- Cái này không kỳ quái, thiếu niên mười mấy tuổi đều có một tật xấu.

- Mặc kệ hắn, đợi lát nữa xem biểu hiện của tiểu tử này, nếu không được, lão phu sẽ phong sát hắn.

- Trước tiên không cần vội vã phong sát, xem có thể giáo dục được không. Nếu giáo dục được, giới văn học chúng ta có người nối nghiệp rồi.

- Ừm, có đạo lý, vậy trước tiên nhìn một chút có cứu vãn được hay không.

- ... . . .

Đám người Lăng Tiêu bên trên đảo cặp mắt trắng dã. Bọn họ có thể nói rất có trách nhiệm cho những đại văn hào này , Vương Hạo là hoàn toàn hết thuốc chữa, đợi lát nữa bọn họ khẳng định ngay cả tâm tư giết Vương Hạo đều có.

Phải biết, khi đợi bọn họ thư thái xối ôn tuyền lên người, Táng Thiên dược phẩm cũng sẽ bị đổ vào, khiến cho bọn họ trúng độc.

Sau đó sẽ có hơn mười tiểu thư tiếp rượu mang theo thuốc kích tình bản tăng cường bắn ra bốn phía đi đến, rót hết vào bọn họ.

Đồng thời, chung quanh ôn tuyền, còn có mấy chục cái camera đã sắp xếp chuẩn bị sẵn, chờ trò vui diễn ra, sau đó hết thảy đều ghi hình lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.