Ban đêm ánh trăng như nước, rơi ở trên mặt đất.
Triệu Y Linh ngồi trong nhà, tay chống quai hàm nhìn lên Tù tinh và Quân tinh trên bầu trời mà ngẩn người, trong đầu tất cả đều là cái tên Nhạc Tiểu Hiên khí chất lưu manh đó.
- Tiểu thư, có người mang đến cho cô một kiện hàng.
Một cô gái áo đen đưa cho Triệu Y Linh một hộp quà được gói lại tinh mỹ.
- Ai đưa cho tôi thế!?
Triệu Y Linh tò mò mở hộp quà ra, nhưng một giây kế tiếp ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trong hộp là một con thỏ trắng nhỏ, mặc một áo bành tô màu đen, đầu đội cái mũ ma thuật, tay cầm một cây gậy nhỏ. Điều vô cùng khó tin nhất chính là hai cái chân đi bộ của nó.
- Đây không phải là con thỏ của tên lưu manh kia sao!? Tên nó dường như gọi là Tiểu Bạch.
Hai tròng mắt của cô gái mặc quần áo đen lóe lên một trái tim. Lần trước trên buổi tiệc, cô đối với con thỏ lưu manh này có thể nói là khắc sâu ấn tượng, đoán chừng mỗi người phụ nữ đều muốn có một con thỏ cưng như thế.
Tiểu Bạch nhảy ra khỏi hộp quà, hạ cái mũ xuống, làm lễ nghi của quý tộc, lễ phép hỏi:
- Người đẹp, đêm nay có rãnh không? Có thể cho chút thể diện, cùng bản bảo bảo thố ngắm trăng không a?
- Hà hà... Là hắn gọi ngươi tới đúng không?
Triệu Y Linh bị chọc cười khà khà không ngừng, vật nhỏ này thực tế thật là đáng yêu.
- Ừm, là Nhạc Tiểu Hiên bảo bản bảo bảo thố tới đấy.
Tiểu Bạch liên tục gật đầu, sau đó gương mặt thâm trầm nói:
- Tuyệt đại hữu giai nhân, u cư tại không cốc... Phì, không phải câu này, là mỹ nhân nếu đã say, chu nhan đà chút ít, dường như cũng không đúng, là Dương gia có cô gái mới lớn, nuôi dưỡng ở thâm khuê nhân vị thức, dường như vẫn chưa đúng...
Triệu Y Linh nhìn Tiểu Bạch ở đó với bộ dạng gãi gãi tai, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt lạnh xuống. Những câu thơ này hiển nhiên không phải hình dung cô, nhất định là của mấy hồ ly tinh câu đáp Nhạc Tiểu Hiên trước kia.
Đồng thời cũng nói rõ, cái chiêu dùng thỏ đưa tình này, tên khốn đó đã dùng hết không chỉ một lần.
- Đúng rồi, bản bảo bảo thố nghĩ ra rồi, lần này không có thơ.
Tiểu Bạch vui vẻ kêu to lên.
- Không có thơ!
Sắc mặt Triệu Y Linh hoàn toàn sa sầm lại, chẳng lẽ cô ngay cả những nữ nhân kia cũng không bằng! ?
- Tiểu thư, xin bớt giận, tôi lập tức đi bắt Nhạc Tiểu Hiên tới!
Cô gái áo đen luôn miệng khuyên nhủ.
Lúc này, Tiểu Bạch móc ra mười mấy tên người máy lớn chừng ngón tay từ trong cái mũ ma thuật. Trong tay của mỗi tên người máy đều cầm nhạc khí, quả thực chính là một dàn nhạc phối bản cao.
- Nó lấy ra những người máy này từ chỗ nào chứ!?
Triệu Y Linh và cô gái áo đen ngây ngẩn cả người, nhiều người máy như vậy cũng có thể lấy ra từ trong cái mũ ma thuật sao!?
Khi Tiểu Bạch lấy ra ống nói, tiếng ca nhẹ nhàng vang lên:
- Em hỏi anh yêu em sâu bao nhiêu? Anh yêu em có vài phần, tình của anh cũng thật, yêu của anh cũng thật, ánh trăng đại biểu lòng của anh...
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Y Linh trong nháy mắt ửng hồng. Nhạc Tiểu Hiên này quả thực chính là khắc tinh của nữ nhân, không chỉ dùng thỏ đến mang thơ, còn cho thỏ ca hát, thật thua người này vật gì cũng nghĩ ra được.
Cô gái áo đen nghe thế nổi da gà rớt đầy đất, ca từ cũng quá thẳng thừng rồi!
Đồng thời, cô gái áo đen có chút lo lắng nhìn Triệu Y Linh, cũng không biết Triệu Y Linh cho tới bây giờ không nói chuyện cái yêu đương luyến ái, có chống đỡ nổi với thủ đoạn của tên lãng tử tình trường này không nữa.
Sau khi Tiểu Bạch hát xong ca khúc, lau mồ hôi trên đầu, nói một câu:
- Lần này biểu diễn không chỉ có không cần theo động tác, còn mệt mỏi như vậy, còn nói dễ nghe đây là một lần cuối cùng, nếu như còn có một lần nữa, bản bảo bảo thố đúng là ăn không tiêu rồi.
Nghe vậy, Triệu Y Linh lại xấu hổ hạ thấp đầu xuống, sự tức giận muốn bạo phát vừa rồi biến mất trong nháy mắt không thấy.
Cô gái áo đen nhìn Triệu Y Linh y hệt cô gái nhỏ, thực tế không hề biết nên nói gì cho phải. Từ trong lời nói của Tiểu Bạch không khó nghe ra được, Nhạc Tiểu Hiên kia tính thu sơn rồi, cho nên động tác cũng thay đổi, còn bày tỏ đây là một lần cuối cùng.
Nhưng mà loại lãng tử tình trường này, thật có thể tin tưởng sao! ?
Chỉ có điều là cô hiện tại nói gì dường như đều vô dụng, đại tiểu thư nhà bọn họ dường như đã bị dính vào rồi.
- Đúng rồi, mỹ nữ, cô xem bản bảo bảo thố hát đã nửa ngày, có thể cho tôi ít củ cà rốt hay không a! ?
Tiểu Bạch nháy mắt nhìn Triệu Y Linh đàng trước.
Triệu Y Linh che miệng nở nụ cười. Cô phát hiện cô đã yêu con thỏ tinh quái này rồi.
- Để tôi đi lấy!
Cô gái áo đen cung kính lui xuống.
Khi người đi rồi, Tiểu Bạch nhảy tới trên vai Triệu Y Linh, thừa dịp cô vẫn như cũ trầm tĩnh trong biển yêu, một con nhện nhỏ được đặt trong mái tóc cô, từ bên ngoài nhìn một chút cũng nhìn không thấy con nhện nhỏ.
- Ê nhỏ, ngươi nói với ta xem, Nhạc Tiểu Hiên ở bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu nữ nhân! ?
Triệu Y Linh nhẹ giọng hỏi.
- Ừm... Cái vấn đề này thật là khó a!
Tiểu Bạch nhăn mày, suy nghĩ hồi lâu cũng không nói chuyện.
- Cái đồ lưu manh này!
Triệu Y Linh phồng má, trong lòng phát ra lời thề nếu như Nhạc Tiểu Hiên đó dám chơi trò bội tình bạc nghĩa với cô, như vậy nhất định phải xẻ hắn thành tám khối.
- Tiểu thư, cà rốt đến rồi.
Cô gái áo đen bưng một mâm cà rốt đi đến.
- Cà rốt!
Hai tròng mắt Tiểu Bạch lập lòe ánh sáng vàng, tiến lên ôm cà rốt gặm ngay tức thì, nhưng mới vừa ăn một miếng, thoáng một cái liền phun ra.
- Phì phì phì, khó ăn chết được...
Tiểu Bạch gương mặt chê bai, ném cà rốt xuống đất. Cà rốt này và cà rốt mà nó ăn lúc thường ngày hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Phải biết, cà rốt mà Tiểu Bạch ăn có thể nói là Vương Hạo mua từ trong hệ thống, một cây cần 100 điểm Phản diện, ăn hết không chỉ có trợ giúp đối với tu vi, hơn nữa có thể tăng cường chỉ số thông minh của nó. Nếu không một con thỏ sao lại có thể hát có thể nhảy, còn lợi hại hơn so với thiếu niên mười mấy tuổi như thế.
- Khó ăn hả?
Cô gái mặc áo đen sững sờ, cầm cà rốt lên cắn một cái, không khó ăn mà!
- Không ăn, bản bảo bảo thố hay là về nhà thôi!
Tiểu Bạch thất vọng, thu người máy vào trong mũ ma thuật.
- Tên nhóc kia, ngươi cứ đi như thế sao?
Triệu Y Linh nhìn Tiểu Bạch có chút không đành, vật nhỏ này không chỉ có thể yêu, còn làm người khác ưa thích một cách tinh quái.
- Ở chỗ này làm gì? Cũng không có gì để ăn, chẳng lẽ chờ chết đói a!
Tiểu Bạch đảo cặp mắt trắng dã, sau đó lần nữa bò vào hộp quà.
- Vậy ngày mai có thể đi chứ? Ngươi không phải mới vừa nói cùng với ta đi ngắm trăng? Chúng ta tới cái hoa tiền nguyệt hạ được không?
Triệu Y Linh nhìn Tiểu Bạch vẻ cầu khẩn. Đêm nay cô vô cùng muốn ôm con thỏ lông lá xồm xoàm này ngủ.
Tiểu Bạch cảnh giác nhìn Triệu Y Linh:
- Dưới ánh trăng có thể, về phần tốn tiền cô đừng mơ tưởng. Bản bảo bảo thố tuyệt đối sẽ không bị cô mê hoặc, sau đó trả tiền mua những mỹ phẩm, quần áo xinh đẹp gì đó cho cô đâu...
Triệu Y Linh sửng sốt tại chỗ. Con thỏ này có lối suy nghĩ thật là kỳ lạ a! Hoa tiền nguyệt hạ lại trở thành tốn tiền dưới ánh trăng, chỉ có điều thật sự rất đáng yêu.
Tiểu Bạch kêu lên một tiếng với cô gái áo đen:
- Đợi chút nữa đưa bản bảo bảo thố về, ngủ trước một hồi, ơ hơơơ...
Nó nói xong, trực tiếp lên nắp hộp quà, bắt đầu ngủ o o.
Cô gái áo đen đảo cặp mắt trắng dã, quả nhiên không hổ là con thỏ của Nhạc Tiểu Hiên, cá tính quả thực giống nhau như đúc, không chỉ trêu chọc muội, còn có thể đùa bỡn lưu manh, khó trách gọi là thỏ lưu manh.
Khi cô gái áo đen mang hộp quà đi rồi, Triệu Y Linh vẫn như cũ trầm tĩnh trong biển ngọt ngào.
Nếu quả như cô muốn nhìn một chút võ đạo thiên phú của Nhạc Tiểu Hiên mạnh bao nhiêu mới có thể tiếp thụ, như vậy Quách Vân Tử đã nói Nhạc Tiểu Hiên chỉ cần tâm tình lắng xuống tu luyện, sau hai mươi tuổi nhất định có thể lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, cô rốt cuộc không suy tính vấn đề này nữa.
Người này chính là người đàn ông văn võ song toàn mà cô cảm nhận trong lòng, chỉ cần hắn bỏ tật xấu, như vậy là hoàn mỹ nhất.
Mà Triệu Y Linh không cảm giác được, con nhện nhỏ đã hóa thành người máy nhỏ nhìn bằng mắt thường không thấy che trùm lên trên mái tóc của cô...