- Phải không đó! ?
Vương Hạo cười cười:
- Vậy tôi đây hai ngày mới vừa rồi buôn bán kiếm lời 14 triệu Diệu Thiên tệ, anh giúp tôi mua 50 chiếc cơ giáp cấp bốn, chỉ cần anh có thể nói được làm được, chúng tôi sau này liền theo anh lăn lộn giang hồ rồi.
- Phụt phụt...
Vừa dứt lời, đám người Lăng Tiêu phun ra một ngụm cà phê. Người này thật đúng là can đảm, 14 triệu Diệu Thiên tệ này có thể mua 2 chiếc cấp bốn cơ giáp cũng không tệ rồi, còn muốn 50 chiếc, hắn tưởng cơ giáp cấp bốn là củ cải trắng sao hả!
- 14 triệu Diệu Thiên tệ mua 50 chiếc cơ giáp cấp bốn! ?
Mí mắt Đỗ Phong run lên, nhìn Vương Hạo như nhìn một tên ngốc vậy. Khẩu vị tên này cũng quá được đi mất!
- Anh xem, chỉ có loại thái độ này còn muốn chiêu mộ chúng ta.
Vương Hạo thất vọng lắc lắc đầu.
Đám người Lăng Tiêu đảo cặp mắt trắng dã. Bản thân mình khẩu vị lớn còn không nói đi, lại còn chê người ta, ngươi còn có thể muốn chút mặt mũi không?
- Không phải Đỗ mỗ không giúp một tay, mà là yêu cầu của các hạ quá làm khó rồi.
Đỗ Phong bình phục lại nội tâm của mình:
- Một nghìn bốn trăm vạn Diệu Thiên tệ nhiều nhất có thể mua hai bộ cơ giáp cấp bốn, hơn nữa các hạ nếu số lượng thực tế quá nhiều, tôi nghĩ quân khu căn bản sẽ không bán ra.
- Tôi đương nhiên hiểu được đó là làm khó, có thể anh cũng không nghĩ một chút, muốn mời chào chúng tôi, anh không lấy ra chút thực lực, như thế nào làm cho người tin phục chứ?
Vương Hạo từ tốn nói.
- Cái này. . .
Đỗ Phong có chút đắn đo. Người ta nói cũng đúng, người có bản lĩnh sẽ chọn đi theo những thứ người không có thực lực sao?
Lúc này, một vị mặc quần áo màu đen sau lưng Đỗ Phong thấp giọng nói:
- Đỗ thiếu gia, tôi nghe nói, Diệp Thanh từ quân khu đã lấy ra 1 chiếc cự hình cơ giáp cấp năm, thì ra là vì Vương Hạo.
- Diệp Thanh giao cho Vương Hạo cự hình cơ giáp cấp năm hả! ?
Đỗ Phong gương mặt kinh ngạc. Diệp Thanh ấy đúng là ngớ ngẩn, chẳng lẽ Diệp Thiên Hùng cha hắn cũng ngớ ngẩn sao! ? Không ngờ lại giao không loại vũ khí cấp chiến lược đó cho một người không có bối cảnh quân khu.
- Đỗ thiếu gia, không phải cho Vương Hạo, chuẩn xác mà nói, là Vương Hạo dùng 40% cổ phần của Lang Hành Thiên Hạ đổi 1 chiếc cự hình cơ giáp cấp năm để chơi. Đồng thời có quy định, chỉ cần không ra khỏi Bình Dân tinh, vậy thì cứ tùy tiện mà chơi. Nhưng kết quả Vương Hạo lái không được, vẫn đặt bên trong trang viên của Diệp Thanh.
Người mặc quần áo đen vội vàng giải thích, lúc trước khi hắn nghe được tin tức này, có thể nói là hoàn toàn như trong mộng vậy, thành tâm hoài nghi mình đã nghe lầm.
Đỗ Phong gương mặt mộng mị, bọn người kia là ai chứ!?
Một người rõ ràng có thể dựa vào nữ nhân leo lên đỉnh cao quyền lực, nhưng cứ muốn làm tên tài tử phong lưu.
Một tên rõ ràng có năng lực kiếm tiền kinh khủng, nhưng căn bản không coi tiền ra gì.
Về phần mấy người khác, bọn họ không hiểu rõ lắm, nhưng căn cứ lời giới thiệu vắn tắt y hệt cầm thú kia, xem ra cũng không phải nhân vật đơn giản.
“Chẳng lẽ là cảnh giới của mình còn chưa đủ? Những người này đã đạt đến cảnh giới xem kim tiền như cặn bã, dạo chơi nhân gian ư?”
Đỗ Phong lẩm bẩm một tiếng, thực tế không hiểu nổi Lang bang này là những thứ kỳ quái gì.
- Còn nói đại khí hơn so sánh với Diệp Thanh, kết quả ngay cả tên đó cũng không bằng.
Vương Hạo thất vọng lắc đầu.
- Ngay cả Diệp Thanh cũng không bằng! ?
Sắc mặt Đỗ Phong trong nháy mắt sầm lại. Người này có biết nói chuyện hay không, hắn từ nhỏ đã là Thiên Chi Kiêu Tử, làm sao có thể so sánh với loại cặn bã như Diệp Thanh đó chứ! ?
- Ta muốn hỏi một câu, cậu cần năm mươi chiếc cơ giáp cấp bốn làm cái gì?
Đỗ Phong hỏi, hắn cho dù có bản lãnh lấy được năm mươi chiếc cơ giáp cấp bốn, nhưng nếu xảy ra chuyện, vậy thì phiền phức có thể to lắm, cho nên nhất định phải hỏi rõ mới được.
- Nhiều lời, đương nhiên là dùng để mở triển lãm, chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi có thể lái nhiều cơ giáp như vậy sao?
Vương Hạo cho Đỗ Phong một ánh mắt buồn cười.
- Ý tứ của các hạ là, chỉ muốn xem tôi có thể lấy ra 50 chiếc cơ giáp cấp bốn từ trong quân ngũ, thuận tiện mở triển lãm đúng không?
Đỗ Phong trợn tròn mắt. Hắn hiện tại vô cùng xác định tư tưởng giác ngộ của thành viên Lang Bang rất cao, ít nhất hắn không làm được loại tâm thái xem kim tiền như cặn bã đó.
Vương Hạo gương mặt không nhịn được nói:
- Anh thật dài dòng, nếu không, tôi viết một tờ giấy vay nợ 5 ức Diệu Thiên tệ được không?
- Tốt!
Đỗ Phong liên tục gật đầu:
- Chỉ cần các hạ ký giấy vay nợ 5 ức Diệu Thiên tệ, chúng ta bảo đảm nhiều nhất hai ngày sẽ mang tới năm mươi chiếc cơ giáp cấp bốn. Đồng thời chỉ cần các hạ không ra khỏi Bình Dân tinh, vậy thì tùy tiện các hạ chơi như thế nào đều được.
Nói xong, trong lòng Đỗ Phong nhẹ nhàng thở ra một cách không hiểu, chỉ cần có giấy vay nợ 5 ức Diệu Thiên tệ ở trong tay, vậy thì hắn sẽ không sợ xuất hiện điều gì bất ngờ. Hắn có thể không tin, ở Diệu Thiên Liên Bang có người dám thiếu tiền của hắn không trả.
- Tốt, vậy ta chờ cơ giáp cấp bốn của các hạ!
Vương Hạo lấy ra một tờ giấy, xoẹt xoẹt vài cái liền viết xong một tấm giấy nợ, đồng thời viết lên tên của mình, đóng lên thủ ấn.
- Vậy Đỗ mỗ sẽ không quấy rầy các vị nữa...
Đỗ Phong thu hồi giấy vay nợ, cung tay chào mọi, sau đó mang theo thủ hạ rời đi.
Đỗ Phong đi rồi, mọi người thực tế không nhịn được tất cả đều cười lên ha hả.
- Tôi chịu không được, Đỗ Phong này còn muốn ngốc hơn so với Diệp Thanh.
Hạ Vi Vi nằm úp sấp trên người Nhạc Huyên, bả vai cười run lên từng cái.
Nhạc Huyên cười lắc lắc đầu:
- Đỗ Phong này không phải ngốc, chỉ là hắn không nghĩ tới, chúng ta không phải là người của Diệu Thiên Liên Bang, cho nên sau khi có giấy vay nợ 5 ức Diệu Thiên tệ chống đỡ, lập tức tin tưởng ngay.
- Giấy vay nợ cũng không phải là mấu chốt nhất, đoán chừng hắn nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, Thứ Nguyên Không Gian của lão đại có thể đặt toàn bộ những cơ giáp này vào bên trong.
Tiền Vạn Dương gương mặt sùng bái nhìn Vương Hạo.
Trần Diệu không nhịn cười được nói:
- Bởi vì có quân tinh tồn tại, cho nên những thứ kia cao tầng đều cho rằng, cơ giáp ở Bình Dân tinh và quân tinh cơ bản không khác biệt, cho dù xảy ra chuyện, như vậy cũng có thể chạy tới trong vòng mấy phút, giải quyết phiền toái.
- Những người này nghĩ như vậy rất bình thường, dù sao đối với quân tinh mà nói, Bình Dân tinh chính là sân sau của họ. Thử hỏi trong sự thủ vệ nghiêm mật như vậy, ai có thể lấy đi thứ gì từ bên trong chứ?
Lăng Tiêu khều Vương Hạo một cái, trong lòng nghĩ tới một câu, ngoại trừ tên yêu nghiệt thường xuyên bật hack chơi game này chứ.
- Đúng rồi, Vương Hạo sao cậu mua nhiều cơ giáp cấp bốn như vậy làm gì chứ?
Nhạc Huyên tò mò hỏi.
- Cho bản bảo bảo thố đấy ...
Một đạo thanh âm non nớt vang lên, chỉ thấy Tiểu Bạch ngồi trên vai Vương Hạo giơ lên tiểu mao trảo lên.
- Cho Tiểu Bạch?
Mọi người sững sờ, ánh mắt đã rơi vào trên người Vương Hạo t.
Vương Hạo chỉ chỉ:
- Lực lượng tinh thần của Tiểu Bạch rất mạnh, lái những chiếc cơ giáp cấp bốn này không hề có một chút vấn đề, một lần mua năm mươi chiếc, cho nó chơi lúc nhàn rỗi.
Khóe mắt mọi người giật một cái. Năm mươi chiếc cơ giáp cấp bốn lại cho con thỏ điều khiển, còn cho thỏ đấm vào chơi, con mụ nó cái này cũng quá tùy thích rồi chứ! ?
Tuy nhiên, khiến cho mọi người tò mò chính là, lực lượng tinh thần của Tiểu Bạch thật sự mạnh như vậy sao!? Không ngờ lại có thể lái cơ giáp cấp bốn!
Nhìn ánh mắt hiếu kỳ đó của mọi người, Vương Hạo cười cười không giải thích, từ sau khi học được Thánh Thú quyết từ Tiểu Bạch, chiến lực này có thể nói là tăng vọt lợi hại, ngay cả Thứ Nguyên Không Gian cũng lớn rất nhiều.
Hơn nữa có cái vẻ ngu ngu khờ khờ kia, bộ dạng hiền lành vô hại, thực tế rất khó khiến cho người ta nghĩ tới vật nhỏ này sẽ lợi hại như vậy.
Chỉ bởi vì vật nhỏ này bộ dạng không có lực công kích gì, cho nên mới có thể trở thành một lá vương bài trong tay hắn.
Đồng thời, Vương Hạo cũng đang suy tư, phải làm sao xếp đặt con nhện nhỏ lên người Triệu Y Linh, để cho cô ta mang theo Quân tinh...