Vương Thiên Dật đi lên một bước, đứng chắn trước người Vương Hạo, ngưng trọng nói.
- Hạo nhi, đợi lát nữa có đánh nhau, ba ba không thể bảo vệ con được, con phải tự mình cẩn thận đấy!
- Ba ba, ngài biết rõ mình không thể bảo vệ được con, vậy thì cho con vài món bảo bối đi, vậy thì con có thể tự bảo vệ mình!
Vương Hạo chớp chớp hai mắt nhìn Vương Thiên Dật, chờ ông cho hắn một món bảo bối siêu cấp, kinh thiên động địa nào đó.
Vương Thiên Dật lắc đầu.
- Vi phụ bị nhốt trên Thiên Ma Tinh tám năm, làm gì có bảo bối cho con.
- Hazz...
Vương Hạo thở dài, hắn móc ra một thanh cự kiếm hợp kim cấp hai, chạy về phía tháp kim quang, hắn phát hiện ở chỗ này không kiếm chác được gì tốt, ngoài cái viên xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên kia.
Khóe mắt Nhạc Huyên giật giật, trực giác và kinh nghiệm bao nhiêu năm qua nói cho cô biết, Vương hạo bắt đầu muốn “Trang bức“.
Ngay cả loại cự kiếm hợp kim cấp sáu còn ở trong tay hắn, vậy mà thằng này chỉ lấy thanh cấp hai ra, hắn muốn làm gì? Kẻ đần cùng biết!
Vương Thiên Dật nhìn thanh cự kiếm hợp kim cấp hai trong tay Vương Hạo, trong lòng nhịn không được đau xót, hắn đường đường là một nguyên soái, vậy mà con trai chỉ có thể cầm thanh kiếm hợp kim cấp hai đi chiến đấu, hắn làm phụ thân đúng là thất bại.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ làm cho con trai Thiên Đạo sinh ra lòng áy náy, nhận được 100 điểm giá trị số mệnh Thiên Đạo.
Hai mắt Vương Hạo tỏa sáng, hắn quay đầu lại nói một câu.
- Ba ba, nghèo không phải là lỗi của ngài, nhưng ngài không có lòng cầu tiến, làm cho con trai mình phải chịu khổ, ngài có xứng đáng với mẹ của con không?
Nghe vậy, Vương Thiên Dật bi thống, hắn phát hiện cuộc đời của mình thật thất bại, không chỉ không cho được vợ một cái ôm ấm áp, còn không cho được con trai một nơi tránh gió.
Nhất là có lỗi với hơn mười vạn đại quân đi theo hắn, làm cho tất cả mọi người bị nhốt ở đây tám năm.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ làm cho con trai Thiên Đạo áy náy, nhận được 300 điểm giá trị số mệnh Thiên Đạo.
Hai mắt Vương Hạo sáng ngời, cảm giác hôm nay đã nhận được đủ rồi, không thì tí nữa ai sẽ đi đánh lão ma đầu đây!
Nghĩ đến đây, Vương Hạo lại kêu lớn.
- Ba ba, cho dù ngài là người bình thường cả đời, nhưng ngài vẫn là ba ba của ta, ta không bao giờ quên ơn sinh thành của ngài, con trai có chân có tay, chắc chắn sẽ nuôi ngài đến già.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm động, đúng là đứa bé hiểu chuyện! Nhưng vì sao đó là con của nhà người ta đây?
Vương Hạo nói xong, dưới ánh mắt kính nể của tất cả mọi người, kiên định bước đi về phía dòng sông đen.
Nước mắt của Vương Thiên Dật đã phủ kín hốc mắt, có con trai như vậy, đời này không cần gì thêm.
- Leng keng, chúc mừng ký chủ làm cho con trai Thiên Đạo mang lòng áy náy, nhận được 100 điểm giá trị số mệnh.
Trước mắt Vương Hạo sáng ngời, trong lòng yên lặng tính toán, dùng năng lực thừa nhận của vị phụ thân đại nhân này, không biết có chịu được một lần đả kích nữa không.
Tiểu Bạch đang nằm trong mũ áo sau lưng Vương Hạo, tức giận dùng hai cái răng cửa trắng tinh cắn mũ hắn, vẻ mặt bản bảo bảo thỏ đang mất hứng.
Nó và Vương Hạo là tâm linh tương thông, mặc dù không có sự đồng ý của Vương Hạo thì nó không biết suy nghĩ của hắn.
Nhưng nó lại có thể cảm nhận được sự sung sướng rõ ràng của Vương Hạo, vì vậy, nó cực kỳ khẳng định rằng, Vương Hạo đang lừa dối người khác.
Nhưng lại không cho bé thỏ đáng yêu là nó chơi cùng, đúng là đáng ghét.
Đồng thời, Tiểu Bạch cũng hết sức chăm chú chờ đợi cơ hội, chuẩn bị cướp đoạt viên xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên trong tay đại ma vương Vương Hạo.
- Vương Hạo, chờ ta một chút.
Nhạc Huyên cũng nhanh chóng đuổi theo.
- Ta đi với ngươi!
- Rống!!
Vong Linh Khô Lâu bên cạnh dòng sông đen hét lớn một tiếng, rút vũ khí ra nhanh chóng đánh về phía Vương Hạo.
- Giết, mở đường cho Thiếu Soái đại nhân! !
Các binh sĩ cũng nghiêm túc rút vũ khí ra nghênh đón, bọn họ tuyệt đối không cho phép Vương Hạo xảy ra chuyện gì, bởi vì đây là một thiếu niên Anh Hùng trọng tình trọng nghĩa, đứa con tôn kính trưởng bối.
Đồng thời, đó cũng là đứa con trai duy nhất của Nguyên Soái đại nhân mà bọn hắn kính yêu.
- Ầm ầm. . .
Lúc này, hai bên chiến đấu kịch liệt, tiếng nổ không ngừng vang lên.
Đáng tiếc nhân số hai bên cách nhau quá lớn, các binh sĩ liên tục bị đánh lui, nhưng cái này hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến ý chí chiến đấu của các binh sĩ, bọn họ vẫn ra sức chém giết Vong Linh.
Đúng lúc này, một lão giả tóc trắng quyết chí phóng về phía Lão Ma Đầu
- Hừ, Lão Ma Đầu ngươi đừng có phách lối, dù sao lão phu cũng đã sống đủ rồi, hôm nay chúng ta cùng chết đi!
Con ngươi của Lão Ma Đầu bỗng nhiên co rụt lại, trong đầu nghĩ đến hai chữ, tự bạo! !
Nếu để cho trăm vị Võ Tôn tự bạo, như vậy thì hắn không chết cũng tàn phế mất!
- Ầm ầm. . .
Không đợi Lão Ma Đầu kịp phản ứng, từng năng lượng kinh khủng đánh về chỗ hắn.
Đồng thời, từng vị Võ Tôn cũng quyết ý vọt về phía Lão Ma Đầu, tất nhiên là muốn đồng quy vu tận với Lão Ma Đầu.
Đi đến gần bờ sông đen, Vương Hạo nhướng mày, hai mắt lóe ra Kim Quang, xem rõ ràng Quỷ Hồn trong dòng sông đen.
Những quỷ hồn này nhanh chóng bơi về phía hắn, vươn tay muốn kéo hắn từ trên bờ xuống nước.
- Hừ!
Vương Hạo hừ lạnh một tiếng, bộc phát chân khí kèm theo lực lượng thần thánh trong cơ thể ra.
- A. . .
Lúc này, Quỷ hồn phát ra từng tiếng kêu thê thảm, nhanh chóng lui về phía sau.
Nhưng trong đó có vài con Quỷ Hồn đụng phải lực lượng thần thánh, lập tức tan biến ngay tại chỗ.
- Thôi đi, ta còn tưởng rằng Quỷ hồn trâu thế nào, thì ra cũng không chịu nổi một kích.
Vương Hạo nhếch miệng, vung tay lên một cái, một chiếc ca nô bỗng nhiên xuất hiện.
- Chúng ta đi!
Nhạc Huyên nhảy lên ca nô, rất tự nhiên ngồi ở trên ghế lái, đồng thời thúc giục Vương Hạo nhanh lên thuyền.
Vương Hạo trợn trắng mắt, phát hiện vị này nghĩ hắn tốt đẹp quá rồi đấy, bây giờ hắn không muốn đi cứu vớt thế giới, mà là đi cướp xá lợi Hỏa Chi Bản Nguyên đến tay.
Nhưng bây giờ cũng không quản được nhiều như vậy.
Nếu như Lão Ma Đầu giải quyết xong những Võ Tôn kia, vậy nếu hắn muốn nắm Hỏa Chi Bản Nguyên tới tay, chắc chắn cực kỳ khó khăn.
Cho nên hắn phải nhân dịp hai bên đang đại chiến, nhanh chóng lấy được Hỏa Chi Bản Nguyên.
- Ô ô. . .
Ca nô chạy được một quãng, tiếng khóc nỉ non bắt đầu vang lên trong trời đất.
Đồng thời, ca nô cũng ngừng lại, giống như bị thứ gì đó kéo lại.
- Chuyện gì xảy ra! ?
Nhạc Huyên kinh hãi, không phải là trên người Vương Hạo tỏa ra lực lượng thần thánh sao, vì sao còn bị Quỷ hồn giữ chặt.
Vương Hạo cúi đầu nhìm vào trong nước sông, lập tức tâm thần chấn động mãnh liệt, lông tơ trên người dựng hết lên, chỉ thấy trong dòng sông đen xuất hiện từng cái khuôn mặt tái nhợt cười cười với hắn, mà hình như bọn họ cười cực kỳ vui vẻ.
Nhạc Huyên bị hù dọa nên vội ôm chặt lấy Vương Hạo, giọng cô nàng cũng run lên nói.
- Những này là thứ quỷ gì đây! ?
- Đinh linh linh. . .
Đúng lúc này, một tiếng chuông đinh đang vang lên.
Vương Hạo và Nhạc Huyên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên sông đen chẳng biết lúc nào xuất hiện một cái thuyền rồng, phía trên có mấy bóng cái trong suốt đang chèo thuyền rồng đến gần bọn họ. . .
=================