Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 433: Chương 433: Lừa một đám người còn sướng hơn lừa một người.




- Mọi người im lặng!

Vương Thiên Dật úp tay xuống, mọi người lập tức yên tĩnh lại/

Hầu như tất cả các binh sĩ đều chăm chú nhìn Vương Thiên Dật, chờ ông mở miệng nói chuyện.

Vương Hạo bĩu môi, trong lòng cực kì mất hứng.

Hắn mất nửa ngày trời, còn phải sử dụng cả kỹ năng mặt người dạ thú nữa, mới khơi mào được sự nóng nảy của các binh sĩ, hắn muốn bọn họ đi tìm lão ma đầu đánh một trận, cho cha hắn thấy binh sĩ đang vì ông mà ngã xuống, làm cho ông ấy áy náy thật sâu.

Nhưng đâu ngờ danh vọng của cha hắn ở trong quân đội lại cao đến thể, chỉ dùng một câu là đã dẹp yên binh sĩ sắp nổi loạn, làm cho cả một buổi này hắn làm toi công.

- Các vị, chúng ta đã có lực lượng thần thánh, chỉ cần chiến thắng được lão ma đầu thì chúng ta có thể đi ra ngoài.

Trong ánh mắt của Vương Thiên Dật tràn ngập sự kiên nghị.

- Nhưng còn chưa phải là bây giờ, chúng ta cần chuẩn bị tốt mọi mặt, sau đó đánh một trận thắng luôn mới được.

- Một trận tất thắng, về nhà!

- Một trận tất thắng, về nhà!

- Một trận tất thắng, về nhà!

...

Tất cả binh sĩ đều cao giọng hò hét, loại năng lượng cuồng nhiệt này tràn ngập khắp mạch máu mỗi người, làm cho ai cũng không nhịn được mà hét theo.

Sắc mặt Vương Hạo hơi đổi, lần đầu tiên cảm nhận được mị lực nhân cách của con trai Thiên Đạo.

Nếu có thể ngưng tụ được loại lực lượng này, sĩ khí của tướng sĩ sẽ được nâng cao đến tận cùng, nếu đang chiến đấu, thì chiến lực có thể tăng lên gấp mấy lần.

- Vị ba ba hời này cũng quá lợi hại đi mất.

Trong lòng Vương Hạo nghĩ.

- Ta sẽ không làm chuyện giết cha ruột, nhưng mà ngẫu nhiên gài bẫy vài cái thì không thiếu được, nhưng dù sao cũng đảm bảo an toàn tính mạng của ông, nếu như làm bẩn hết thanh danh của ông ấy thì càng tốt, chắc chắn con trai sẽ nuôi ngài đến già, làm tròn đạo hiếu!

- Giao trái tim thiên sứ ra cho lão phu.

Một giọng nói khàn khàn từ trên trời vọng xuống.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cả vùng đất rậm rạp chằng chịt khô lâu vong linh đang đến với quy mô lớn, mà trên bầu trời còn có năm bộ khô lâu vong linh có tu vi đến Vũ Đế.

- Con mẹ nó, thế lực của lão ma đầu này quá mạnh đi mất!

Vương Hạo há hốc mồm, hai bên không cùng một trình độ, vậy thì đánh đấm kiểu gì đây?

Sắc mặt của Vương Thiên Dật ngưng trọng.

- Thì ra từ đầu lão ma đầu này đang chơi đùa chúng ta!

Nhạc Huyên trợn mắt há mồm.

- Vương thúc thúc và phụ thân đánh với lão ma đầu nhiều năm như vậy, mà không biết trong tay lão ta có bao nhiêu binh lực sao?

Nhạc Viễn Quang cười khổ một tiếng.

- Có lẽ lão quái vật này nhàm chán đến đau trứng, nên cho thuộc hạ núp một bên, tự mình chơi trò đánh nhau với chúng ta, đuổi thời gian nhàm chán thôi.

- Chơi?

Ánh mắt của Nhạc Huyên rơi xuống Vương Hạo, nếu nói đến chơi, kẻ mà cô thấy chơi nhiều nhất, không ai có thể hơn Vương Hạo được.

- Nhìn ta làm gì?

Vương Hạo làm vẻ mặt đề phòng.

- Ta nói cho cô biết, đừng có mà thấy ta lớn lên đẹp trai rồi nghiện nhìn, nhìn nhiều là phải trả tiền đấy!

Nhạc Huyên trợn trắng mắt, quay đầu không muốn nhìn cái tên lưu manh này nữa.

Nhạc Viễn Quang quay đầu nói.

- Vương huynh, xem ra sắp xảy ra đại chiến rồi, ngươi nói có nên gọi át chủ bài của chúng ta ra không?

Vương Thiên Dật ngẫm nghĩ, cuối cùng trịnh trọng gật đầu.

- Dùng!

Nhạc Viễn Quang móc ra một góc sừng trâu, thổi.

- Ô ô...

Vương Hạo tò mò xem chiếc kèn kia, nó có nghĩa gì? Chẳng lẽ át chủ bài chính là công kích âm thanh?

- Ầm ầm...

Một giây sau, tiếng nổ tung vang lên không ngừng, đồng thời, một cỗ khí tức Võ Tôn không ngừng bạo phát ra.

- Con mẹ nó, có nhầm hay không..

Vương Hạo nói tục, trong thời gian ngắn như vậy, hắn cảm giác được khí tức của hơn trăm vị Võ Tôn.

Mắt đẹp của Nhạc Huyên trợn tròn, che miệng để tránh hét lên thành tiếng, Liên Bang Stars cộng thêm Liên Bang Diệu Thiên cũng chỉ có 14 vị Võ Tôn thôi, nhưng ai mà ngờ được, trên Thiên Ma Tinh nho nhỏ này, lại có hơn trăm vị Võ Tôn.

- Ha Ha, đã đến trận chiến cuối cùng rồi sao?

- Lão ma đầu, lão phu đóng băng sinh lực của mình, là để nhìn ngươi chết thế nào.

- Lão ma đầu, ngươi còn nhớ lão phu nữa không, năm đó ngươi nuôi như con chó, hôm nay lão phu cho ngươi biết, kẻ nào mới là chó!

- Đến đây đi, lão ma đầu, chuẩn bị chết được rồi!

...

Rất nhanh, trên bầu trời có đủ loại người xuất hiện, có người da Lam, có Thạch Đầu Nhân, còn có tiểu ải nhân. . . Dù sao, bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là có tu vi Võ Tôn.

Nhạc Viễn Quang kính nể nói.

- Những tiền bối này đến từ nhiều tinh hệ khác nhau, bọn họ cảm giác được thọ nguyên của mình sắp hết, nên quyết định đóng băng bản thân, cũng chỉ vì trận tử chiến cuối cùng với lão ma đầu, thuận tiện giúp chúng ta rời khỏi Thiên Ma Tinh.

Nhạc Huyên cảm động đến mức nước mắt đảo quanh hốc mắt.

- Những tiền bối này quá vĩ đại!

Vương Hạo bĩu môi.

- Vĩ đại cái rắm, một đám ngu ngốc thì có!

- Hạo nhi, sao ngươi có thể vũ nhục những tiền bối kia chứ!

Vương Thiên Dật quay đầu dạy dỗ.

- Ha ha, Vương Thiên Dật, đó là con trai của ngươi sao?

Lão ma đầu lơ lửng trên không trung cười ha ha.

- Hắn nói rất đúng, những kẻ kia đều là đám ngu xuẩn, chỉ có con ngươi là thông minh.

Còn chưa dứt lời, toàn thân lão ma đầu bị một tầng ánh sáng đen chướng mắt trùm lên, khí tức trên người cũng không ngừng tăng trưởng, cuối cùng đè xuống khí tức hơn trăm vị Võ Tôn luôn.

- Sao có thể như vậy?

Mọi người hoảng sợ nhìn lão ma đầu, không phải là lão ta luôn bị Vương Thiên Dật và Nhạc Viễn Quang đuổi đánh sao? Hơn nữa còn sắp đánh thắng nữa? Vậy sao hôm nay lại bộc phát ra loại thực lực này.

- Làm sao có thể?

Nhạc Viễn Quang ngạc nhiên đến ngây người, không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.

- Không có gì là không có khả năng!

Vương Hạo bĩu môi.

- Nếu như ta mà là lão ma đầu, nếu muốn trong thời gian dài dằng dặc kia, không bị nhàm chán, mà còn được chơi vui vẻ, chắc chắn ta sẽ áp chế tu vi chậm rãi chơi, nếu mà vừa vào đã đè các ngươi mà đánh, vậy thì chơi cái rắm!

- Ha ha, thằng nhóc này thông minh, vậy mà xem thấu được ý đồ của lão phu!

Lão ma đầu tò mò nhìn Vương Hạo.

- Ngươi nghĩ ta xem hơn 900 tập conan là uổng phí hả?

Vương Hạo bĩu môi.

- Những cường giả kia phong ấn sinh lực là để xem ngươi sống không bằng chết, nếu như tu vi của ngươi mà bằng bọn họ, vậy thì đã chết cả trăm lần rồi, còn sống đến giờ được sao? Nên những mục đích kia cũng dễ dàng nhìn ra thôi, đúng là rảnh rỗi nhức cả trứng đi lừa gạt mấy đứa ngu xuẩn, lừa một đám sướng hơn lừa một người.

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đen thui, thằng này mắng mình lão ma đầu là được rồi, có cần phải lôi bọn họ vào mắng chung không?

- Thằng khốn!

Lão ma đầu nổi giận gầm lên một tiếng, hắn không ngại bị Vương Hạo mắng là ngu xuẩn, lừa gạt mọi người, bởi vì ngoại trừ trêu chọc bọn họ ra, hắn không có cách nào khác để sống trong một thời gian dài như vậy.

Nhưng Vương Hạo lại vạch trần vết thương của hắn, làm cho hắn nhớ đến chuyện bị phong ấn ở đây, bây giờ có một bụng lửa giận cần phát tiết...

----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.