Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 432: Chương 432: Có độc...




Trước quân doanh.

Vương Hạo cầm đồ dùng của Dược tề sư, tập trung tinh thần điều chế dược tề.

Đám binh sĩ bên cạnh nhìn động tác nước chảy mây trôi của Vương Hạo, không ngừng hô lên.

- Con mẹ nó, đây tuyệt đối là yêu nghiệt Dược Vương cấp bốn!

- Yêu nghiệt quá! Mới mười tám tuổi đã là Dược Vương cấp bốn!

- Đâu chỉ vậy! Nghe nói vị Thiếu Soái đại nhân này là siêu cấp thiên tài võ đấy.

- Cho dù thiên phú võ đạo có mạnh đi nữa, cũng kém thiên phú dược tề.

- Người anh em sai rồi, nghe nói vị Thiếu Soái đại nhân này đã lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất.

- Cái gì? Thiên Nhân Hợp Nhất sao?

- Đúng vậy, không chỉ lĩnh ngộ Thiên Nhân Hợp Nhất, còn giỏi mấy vũ kỹ hồn nhiên thiên thành nữa.

- Ta xxx con mẹ nó, chúng ta mới bị nhốt ở đây vài năm thôi, ngoài kia đã có loại yêu nghiệt bậc này rồi sao?

- Ta vẫn nghĩ Nguyên Soái của chúng ta là yêu nghiệt, nhưng bây giờ mới biết được, con trai ngài còn yêu nghiệt hơn.

- ...

Nhạc Viễn Quang kéo tay Nhạc Huyên nói.

- Con gái ngoan, con chắc là không để vào mắt loại siêu cấp thiên tài này sao?

Nhạc Huyên bất đắc dĩ nói.

- Ba ba, con thừa nhận tên Vương Hạo kia có thiên phú cực mạnh, nhưng không có nghĩa con gái của ba phải gả cho hắn chứ? Chẳng lẽ không làm bạn bè được sao?

- Làm bạn bè?

Nhạc Viễn Quang cười như không cười gật đầu.

- Chỉ cần sau này con vẫn nghĩ như vậy thì tốt!

Nhạc Huyên trợn trắng mắt, cảm giác giữa mình và ba ba có khác kênh não với nhau.

Thật ra Nhạc Huyên cũng không nói rõ được, mình và Vương Hạo có quan hệ gì.

Muốn nói là quan hệ bạn bè, nhưng giữa hai người luôn có một ít mập mờ, làm cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh.

Nếu nói là không phải là bạn bè, thì quan hệ giữa cô và Vương Hạo lại vô cùng thân mật, kiểu như lời gì cũng thể nói với nhau, không hề xấu hổ chút nào.

Nhưng tức nhất là, thằng khốn Vương Hạo này luôn trêu chọc cô, đến khi cô hơi ngả lòng một tí là lập tức chạy theo con khác.

Chuyện này cô chỉ nhìn trong mắt, tức trong lòng, hận không thể băm vằm tên củ cải lăng nhăng này thành ngàn mảnh nhỏ.

Lúc này, Vương Hạo phối một bình dược tề đưa cho Vương Thiên Dật.

- Ba ba, đây là dược tề mà con phối chế, mặc dù ở đây không có dược liệu tốt, nhưng có lẽ hiệu quả không tệ lắm.

Vương Thiên Dật cảm động, mặc dù tính cách của Vương Hạo là tham lợi nhỏ, nhưng hắn còn biết quan tâm đến người thân, chỉ bằng điểm này, có lẽ không xấu xa quá mức.

Vương Thiên Dật ngửa đầu uống hết bình dược tề.

- Phụt...

Vừa uống dược tề xong, Vương Thiên Dật lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khí tức cũng uể oải xuống.

- Vương huynh!!

Nhạc Viễn Quang kinh hãi, nhanh chóng bước lên đưa chân khí vào người Vương Thiên Dật.

- Nguyên Soái đại nhân!

Lúc này, binh sĩ bên cạnh cũng phát hiện Vương Thiên Dật khác thường, nhao nhao chạy đến căng thẳng nhìn ông.

Vương Thiên Dật che ngực, nhổ ra một câu.

- Dược tề kia có độc...

- Cái gì?

Nhạc Viễn Quang kinh hãi, lạnh lùng trừng mắt nhìn Vương Hạo.

- Vương Hạo, ngươi quá ác độc, đó là cha ruột ngươi đấy!

Lúc này, binh sĩ cũng bắt đầu xôn xao hên.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Chẳng lẽ Thiếu Soái đại nhân muốn hạ độc chết Nguyên Soái?

- Hạ độc cái ông nội mày, Thiếu Soái là con ruột của Nguyên Soái đất, ngươi thấy con trai hạ độc chết cha bao giờ chưa?

- Vậy dược tề này là thế nào?

- Ta biết, chắc chắn là phối thuốc sai rồi!

- Chắc chắn là phối thuốc sai, dù sao Nguyên Soái cũng là Võ Tôn, làm sao bị độc chết được.

- Đúng vậy, với loại độc này thì chỉ cần 10p là bài trừ ra ngoài được ngay, không thể giết Nguyên Soái bằng loại độc này được?

...

- Ai hạ độc chứ?

Vương Hạo bĩu môi.

- Các ngươi không biết thì đừng nói lung tung, dược tề này có tác dụng thanh lý máu tụ trong cơ thể ra ngoài, nếu không nhổ ra bằng miệng, vậy thì đi ra bằng chỗ nào?

- Nhạc huynh, ta không sao, dược tề này đang thanh lý máu tụ trong cơ thể sao, bây giờ ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Vương Thiên Dật xua tay, ánh mắt nhìn về phía Vương Hạo tràn ngập sự áy náy.

Vừa rồi, hắn có một giây đã nghi ngờ Vương Hạo hạ độc mình, nhưng sự thật chứng minh, hắn nghĩ oan cho Vương Hạo.

- Leng keng, chúc mừng ký chủ hạ độc hại cha ruột, nhận được 50 vạn điểm tội ác.

Vương Hạo trợn trắng mắt, cái hệ thống không đứng đắn này, mặc dù trong dược tề có ít độc dược, nhưng là dùng độc trị độc được không? Làm gì có chuyện hạ độc hại cha ruột?

Nếu hắn mà muốn độc chết Vương Thiên Dật, sao chỉ có thể dùng loại độc này được?

Hệ thống cực kỳ khinh bỉ, loại ký chủ vô sỉ này đúng là không biết xấu hổ, cho dù đó không phải độc dược, nhưng có ai dùng thủ đoạn lấy độc trị độc cho cha ruột mình dùng chứ?

Lại nói tiếp, dược tề trị liệu trong shop hệ thống rất rẻ, mua một lọ là được rồi, làm gì cần phải dùng phương pháp lấy độc trị độc nguy hiểm thế chứ?

- Leng keng, chúc mừng ký chủ làm cho con trai Thiên Đạo áy náy, nhận được 100 điểm số mệnh Thiên Đạo.

Vương Hạo sững sờ, trong lòng không nhịn được khinh bỉ vị ba ba này, thì ra vừa rồi ông ấy cũng không hề tin hắn, cho rằng hắn hạ độc, bây giờ đã rõ chân tướng, lại chỉ áy náy, đúng là ngụy quân tử.

- Bây giờ đã rõ mọi chuyện rồi, ta là người vô tội.

Vương Hạo dùng vẻ mặt chính khí nói.

- Các ngươi phải nhớ kỹ, lợn chết không sợ nước sôi, cây ngay không sợ chết đứng, Vương Hạo ta chính là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất!

Khóe mắt mọi người run rẩy, bọn họ thật muốn biết, lợn chết không sợ nước sôi có quan hệ gì với nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất chứ?

Nhạc Huyên bĩu môi, cây ngay không sợ chết đứng không có nửa xu quan hệ với Vương Hạo, nhưng lợn chết không sợ nước sôi lại hình dung sinh động da của Vương Hạo dày đến độ nào.

- Rống!

Đột nhiên, ở phương xa truyền đến tiếng gào thét.

Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một đám vong linh xương khô tụ thành đoàn đánh đến.

Thấy như vậy, Vương Hạo cũng giận dữ hét lên.

- Lão ma đầu đáng chết, dám làm cha ta bị thương, bây giờ còn đến khiêu khích, ta và ngươi không đội trời chung, mọi người theo ta tiến lên, thề giết chết lão ma đầu, báo thù cho cha ta!

Vừa hét to, Vương Hạo còn mở kỹ năng kèm theo của kẻ bán nước, mặt người dạ thú!

Các binh sĩ nghe xong, ánh mắt nhìn Vương Hạo càng thêm thân thiết, một cỗ lửa giận xông lên đầu, kẻ làm Nguyên Soái bị thương thật đáng chết!

Lúc này, các binh sĩ chạy theo Vương Hạo, phẫn nộ giơ tay lên hét.

- Thế giết lão ma đầu, báo thù cho Nguyên Soái!

- Thế giết lão ma đầu, báo thù cho Nguyên Soái!

- Thế giết lão ma đầu, báo thù cho Nguyên Soái!

....

Nhạc Huyên im lặng, đúng là nơi nào có Vương Hạo, lập tức phiền toái không ngừng.

Nhưng cô không thể nào hiểu nổi, vì sao thằng Vương Hạo này có được mị lực nhân cách lớn đến vậy, làm cho nhiều người ủng hộ hắn đến thế...

============

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.