Tiểu Bạch mang theo con heo bị nổi điên chạy loạn khắp nơi. Tay nhỏ bé không ngừng chỉ những Võ thánh khôi lỗi, cái miệng thì nói không ngừng giống như súng máy vậy.
- Ô ha ha... Xem Đại Dự Ngôn thuật của thỏ cục cưng ta đây. Ngươi là heo, ngươi là heo, ngươi là heo heo heo...
Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu ba người hai mắt tỏa sáng, nhanh chóng đi lên giết heo đại hội.
- Đại Dự Ngôn thuật! ?
Tuyệt Trần ngẩn người, cảm giác mình có chút mộng mị rồi, loại Thượng cổ thần thuật ấy, một con thỏ sao lại biết chứ! ?
Mọi người tại đây cũng cũng bất khả tư nghị nhìn Tiểu Bạch, cảm giác mình ngày hôm nay nhất định là đang nằm mơ.
- Cái con thỏ này thật là lợi hại, nó không ngờ lại học xong Đại Dự Ngôn thuật!
- Nghe nói, thời đại Thượng Cổ, chỉ có quái kiệt thánh sư học xong.
- Cũng không phải thế, trình độ khó học quả thực làm người ta giận sôi.
- Nghe nói, Tứ Đại Chí Tôn cũng không học được những Thần Thuật này, có thể thấy được trong đó có bao nhiêu khó khăn.
- Con thỏ đó cũng không đơn giản, tương lai cũng có thể hùng bá một phương.
- Vương Hạo cộng thêm con thỏ này, tương lai quả thực vô địch.
- Nói xem con thỏ đó rốt cuộc là cái giống gì? Tại sao trong yêu thú ta biết không có thân ảnh của nó! ?
- Ai biết, có lẽ là giống gì đó đặc thù.
- Ta thấy toàn bộ vũ trụ duy nhất chỉ có một con này, không có con thứ hai rồi.
- Có đạo lý, một con thỏ có thể học xong Đại Dự Ngôn thuật, đồng thời khí vận vô địch, tuyệt đối không thể có con thứ hai.
“... . . .”
Đúng lúc này, một đạo thanh âm lạnh nhạt vang dội toàn trường:
- Không hổ là đồ đệ ta xem trọng, nhanh như vậy liền lĩnh ngộ Đại Dự Ngôn thuật, đồng thời còn cùng sư huynh ngươi, Hỗn Độn thiên thần, mở ra Chí Tôn Thần Thú ấn...
- Cái gì? !
Mọi người tại đây sắc mặt đại biến, trên trán một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi rơi xuống.
Sư huynh của con thỏ kia, không ngờ lại là Hỗn Độn thiên thần một trong Tứ Đại Chí Tôn của Thượng cổ, bối cảnh này có phải rất lợi hại hay không a!?
Hơn nữa cái thanh âm này lại còn tự xưng là sư phụ của Hỗn Độn thiên thần, đó không phải là Mạnh Văn Kiệt, quái kiệt thánh sư một trong ba đại kỳ nhân của Thượng cổ đấy sao.
Nghĩ tới chỗ nầy, mọi người tại đây bị hù gọi một cái kinh hồn táng đảm. Loại lão quái vật này không ngờ lại cũng xuất thế, chẳng lẽ thế đạo thật sự sắp thay đổi ư! ?
Nhưng khi ánh mắt của mọi người chuyển hướng về phía chỗ hắc động, chỉ thấy một vị thiếu niên mười tám mười chín tuổi chậm chạp lơ lửng đến đây.
Thấy được người thiếu niên, mọi người có mặt tại chỗ trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên này cũng chỉ có Võ Thánh tu vi, thực tế chênh lệch quá lớn so với quái kiệt thánh sư trong lòng bọn họ.
- Chí Tôn Thần Thú ấn! ?
Vương Hạo nhăn mày lại, quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch cưỡi heo chạy loạn. Chẳng lẽ tiểu hoàng quan màu vàng trên trán Tiểu Bạch chính là Chí Tôn Thần Thú ấn! ?
- Đợi một chút, Chí Tôn Thần Thú ấn!
Mọi người tại đây chợt kịp phản ứng, quay đầu nhìn về cái trán của Tiểu Bạch.
Sau khi bọn họ thấy được tiểu hoàng quan màu vàng trên trán Tiểu Bạch, trong nháy mắt bắt đầu hoảng sợ.
Tuyệt Trần nuốt ngụm nước miếng, ngưng trọng nói:
- Lời đồn Hỗn Độn thiên thần trong Tứ Đại Chí Tôn của Thượng cổ, bản thể của ông ta là một con Hỗn Độn thần thú, còn ở trên trán của ông ta thì có cái tiểu hoàng quan màu vàng. Theo như ông ta nói, đây là Chí Tôn Thần Thú ấn, bên trong ẩn chứa một cổ năng lượng thần kỳ, nó có thể trợ giúp yêu thú xung kích vị trí chí tôn.
Vừa dứt lời, toàn trường trong nháy mắt sôi trào lên.
- Có lầm hay không, con thỏ này không ngờ lại cũng có thể thành tựu chí tôn ư?
- Lý Vân Dương có thể trở thành chí tôn, Vương Hạo có thể trở thành chí tôn, con thỏ này cũng có thể trở thành chí tôn, đó chính là nói có ba cái chí tôn sắp xuất thế.
- Ôi trời ơi!!! Tôi rốt cuộc sống ở niên đại gì thế này! ?
- Tam Đại Chí Tôn sắp xuất thế, vũ trụ này chắc chắn đại loạn a!
- Ngàn vạn lần không được xuất hiện người thứ tư, nếu không thiên đạo sẽ nguy hiểm.
- Má ơi, tôi không muốn sống ở niên đại này nữa.
“... . . .”
- Thỏ cục cưng ta có thể trở thành chí tôn! ? A ô... Thỏ cục cưng ta từ hôm nay trở đi không gọi thỏ may mắn rồi, phải gọi thỏ chí tôn...
Hai mắt Tiểu Bạch lóe ra ánh sáng vàng, hưng phấn nhảy nhót trên lưng con heo, giẫm lên con heo sống sờ sờ vào bên trong lòng đất.
- Tiểu Bạch tương lai có thể lớn lên thành chí tôn!
Đám người Lăng Tiêu trợn tròn mắt, ai có thể nghĩ tới cái vật nhỏ này lại có thể là chí tôn tương lai! ?
Khóe miệng Vương Hạo nhếch lên một nụ cười, cảm giác bản Vô Thượng Yêu Điển đó quả nhiên không có phí công đổi.
Lão ma đầu nhanh chóng giải quyết Thiên Vị Cảnh khôi lỗi, ưỡn nghiêm mặt tiến lên, cúi đầu khom lưng hỏi:
- Chí tôn thỏ đại nhân, tiểu quy sau này có may mắn đi theo ngài xông xáo Yêu giới không! ?
Tiểu Bạch ngẩng đầu, kiêu ngạo đáp:
- Nhìn về phần ông tự giác như thế, thỏ cục cưng ta cho ông làm quy thừa tướng, sau này chuyên môn phụ trách đi thu phí cho thỏ cục cưng ta.
- Thu phí! ?
Lão ma đầu ngây ngẩn cả người, con thỏ này rốt cuộc cho mượn bao nhiêu tiền? Không ngờ lại cần chuyên gia đến thu phí! ?
Tiểu Bạch bộp tay lão ma đầu một cái, hầm hừ tức giận nói:
- Ông con rùa chậm chạp này, thỏ cục cưng ta làm chí tôn đời kế tiếp của Yêu Thú giới, nhất định sẽ được tất cả yêu thú sùng bái, nhưng không trải qua thỏ cục cưng ta đồng ý liền dám YY (ý dâm) với thỏ cục cưng ta, ông nói chúng có phải thiếu thỏ cục cưng ta tiền hay không?
Lão ma đầu trừng mắt nhìn ngây mồm. Ông ta ngày hôm nay xem như thêm kiến thức, thì ra YY (ý dâm) một người, không, một con thỏ còn cần trả thù lao!
Mọi người tại đây thán phục rồi. Con thỏ không biết xấu hổ như thế, thật là thế gian hiếm thấy a!
Lúc này, thiếu niên chậm rãi mở miệng nói:
- Tiểu Bạch, vi sư đã nói với ngươi, Vương Hạo không là đồ tốt, kêu ngươi cách xa hắn một chút, ngươi sao lại là không nghe chứ!?
- Ngươi là ai hả! ? Lại dám chiếm tiện nghi của thỏ cục cưng ta, cẩn thận thỏ cục cưng ta đánh chính mẹ của ngươi cũng không nhận ra ngươi.
Tiểu Bạch quơ quả đấm nhỏ, thị uy với thiếu niên.
Thiếu niên lại cười nói:
- Cũng đúng, ta thay đổi thân thể, ngươi không nhận ra được cũng rất bình thường. Cái tên Đầu Gỗ của ta là của ngươi gọi đấy, hiện tại nhớ rồi chứ?
- Đầu Gỗ!
Tiểu Bạch trợn to hai mắt, khó tin nhìn thiếu niên.
Vương Hạo cười lạnh nói:
- Đầu Gỗ ngươi không phải được xưng hiền lành sao? Tại sao phải đoạt xá một thiếu niên chứ?
- Đoạt xá! ?
Mọi người tại đây sắc mặt đại biến, đoạt xá loại chuyện như vậy, tuyệt đối là tà thuật trong tà thuật, chỉ có những thứ người tà ác mới có thể làm ra được.
Chẳng qua bọn họ không nghĩ tới chính là, quái kiệt thánh sư một trong ba đại kỳ nhân của Thượng cổ cũng sẽ làm ra những việc tà ác này.
Đầu Gỗ sảng khoái gật đầu thừa nhận nói:
- Thiếu niên này bất hảo vô cùng, còn không nghe lời của cha mẹ. Ta cho rằng hắn là tương lai nhất định sẽ trở thành một tên bại hoại, nên đã bóp chết hắn trong trứng nước, đồng thời thấy hắn tư chất không tệ, liền mượn thân thể hắn dùng một chút.
Vương Hạo biến sắc, cảm giác cái danh xưng Đầu Gỗ hiền lành này quả thực là ma đầu trong ma đầu. Chỉ vì thiếu niên không nghe lời của cha mẹ, là hắn có thể tàn nhẫn đến sát thủ, đây quả thực là tên biến thái a!
Mọi người tại đây sắc mặt cũng thay đổi, loại người đánh cờ hiệu chính nghĩa, làm việc táng tận thiên lương như thế, bọn họ chưa từng thấy qua.
Ái Nhi giận dữ nói:
- Đưa ra chuyện như vậy, còn có thể mặt không đổi sắc, ngươi chính là tên biến thái!
- Ta không phải biến thái, là thứ người hiền lành, chỉ có thế giới này bẩn thỉu ô nhiễm các ngươi.
Đầu Gỗ lạnh nhạt nói:
- Chỉ có điều các ngươi yên tâm, ta chẳng mấy chốc sẽ tinh lọc thế giới này, khiến cho thế giới về tới trạng thái hoàn mỹ.
Mọi người tại đây chợt rùng mình một cái, bị Đầu Gỗ hù dọa, người này đã không thể gọi là một tên biến thái, mà là một tên điên, tên điên từ đầu tới đuôi...