Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 634: Chương 634: Một loại ba




Vòng bánh xe màu đen.

Trên đảo nhỏ.

- Kế hoạch tác chiến định xong, vậy chúng ta lên đi!

Vương Hạo bấm chỉ quyết một cái, gọi ra Hương Hương từ trong Linh giới cầu.

Chỉ có Hương Hương vẫn như cũ gương mặt mờ mịt, trong tay cầm một que kem cực kỳ lớn.

- Được rồi, không được ăn hết, chuẩn bị chiến đấu!

Vương Hạo gương mặt bất đắc dĩ, từ sau khi nuôi Thượng cổ Thôn Thiên thú này, Linh giới cầu của hắn đã không còn là một cái trụ sở quân sự nữa rồi.

Mà là một căn cứ nuôi dưỡng, bên trong không chỉ có các loại yêu thú nuôi dưỡng, còn có diện tích lớn hơn trồng các loại dưa và trái cây rau dưa.

Nhưng cứ như vậy, vẫn như cũ không đáp ứng được tốc độ tiêu hao của Hương Hương, nhất định phải mỗi ngày hạn định thức ăn cho cô ta mới được, nếu không những người khác phải tươi sống chết đói.

“Nha!”

Hương Hương chỉ chỉ cái đầu nhỏ bé, một ngụm nuốt hết số kem đặc biệt lớn trong tay.

- Người nào tự tiện xông vào Vô Cực chi tuyền, giết!

Hai tròng mắt của đám khôi lỗi lóe lên một đạo hồng quang. Sát khí làm lòng người rét lạnh trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ tiểu đảo. Dưới chân lại vang lên một đạo tiếng nổ mạnh, thân ảnh giống như vẫn thạch mang theo khí tức khủng bố lướt ầm ầm ra.

Khôi lỗi vọt đến cuồng bạo trong thời gian ngắn liền xuất hiện trước mặt đám người Vương Hạo. Lực lượng hùng hồn bàng bạc bày kín toàn thân, cả người tựa như cầu vồng rực rỡ phá không mà tới.

Lão ma đầu, Hương Hương bạo phát ra một cổ khí tức cuồng bạo, trong nháy mắt vọt tới hai gã Thiên Vị Cảnh khôi lỗi bên cạnh chiến đấu.

Lăng Tiêu, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu ba người cũng đối đầu với những khôi lỗi cấp bậc Vũ Đế đó.

Ái Nhi toàn thân bạo phát ra một đạo lam quang, tu vi lập tức vượt qua đến cấp bậc Võ Thánh, cùng chiến đấu lại với khôi lỗi cấp bậc Võ Thánh.

Tuyệt Trần xuất thần nhìn Ái Nhi, lẩm bẩm nói:

- Kiếm Phong, nha đầu kia nếu đã có được truyền thừa của ngươi, vậy ta nhất định sẽ giúp ngươi cố gắng dạy cô, sẽ không để rơi thanh danh của ngươi.

“Ầm ầm...”

Vương Hạo hơi hơi bước ra một bước về phía trước. Tiếng sấm mãnh liệt chợt vang lên. Từng đạo lôi quang bao trùm toàn thân biến thành một bộ áo giáp, tu vi cũng từ Vũ Đế cấp ba lúc đầu tăng lên tới Võ Thánh cấp ba.

Đồng thời, Thiên Ma cự kiếm trong tay rực rỡ loá mắt, một đạo phong mang vô cùng sắc bén đến giữa thiên địa rơi thẳng xuống như tinh tú đụng phải ba gã Vũ Tôn khôi lỗi.

“Keng. . . Keng. . . Keng. . .”

Một giây kế tiếp, tiếng kim loại va chạm chợt kích động vang lên.

Vương Hạo và ba gã Vũ Tôn khôi lỗi hóa thành từng đạo tàn ảnh, nhảy lên trên dưới trong hư không, ánh lửa lại bay vụt khắp bốn phía chung quanh.

- Tên điên, tiểu tử này là đồ điên mười phần!

Trên trán Tuyệt Trần có một giọt mồ hôi chậm rãi rơi xuống. Dùng mạng của mình đi đánh cược vận may thì cũng thôi đi, nhưng hắn lại còn vượt hai cái đại cảnh giới chiến đấu, lại một đánh ba, đây không phải là tên điên tuyệt đối không làm được chuyện như vậy.

Mọi người có mặt tại chỗ tất cả đều trợn tròn mắt, đối với loại kẻ điên nầy bọn họ thành tâm chưa từng thấy.

- Tiểu tử Vương Hạo đó cũng quá cuồng vọng chứ hả?

- Vượt hai cái đại cảnh giới khiêu chiến coi như xong, nhưng hắn lại còn tính một chống ba!

- Ta xem tiểu tử này là tên điên, xông vào Vô Cực Đại Trận dựa vào khí vận, bây giờ chiến đấu lại không muốn sống nữa.

- Có lẽ đây chính là nguyên nhân hắn vì sao lại có thể trở thành chí tôn tương lai?

- Ta xem là hắn đùa như vậy, sớm hay muộn sẽ đùa bản thân mình phế đi.

- Không sai, vượt hai cái đại cảnh giới khiêu chiến, còn một chống ba, vậy coi như là thượng cổ Tứ Đại Chí Tôn cũng không có loại chiến tích hung hãn này!

- Ta xem tiểu tử này chính là quá cuồng vọng, không biết mình họ gì.

- Ta cảm giác cũng thế, tên này có chút điên điên cũng không có gì, nhưng phải có chút tự biết mình mới được.

- Chỉ dựa vào tâm tính của tiểu tử này, vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày trở thành chí tôn.

- Có đạo lý, con đường chí tôn đó cũng không phải dễ đi như vậy.

“... . . .”

Một tiếng phịch, một đạo to tiếng va chạm vang lên. Vương Hạo bị một cái khôi lỗi trong nháy mắt đánh bay ra ngoài.

Mọi người có mặt tại chỗ lắc đầu thở dài, kết quả cùng bọn họ nghĩ quả nhiên giống nhau như đúc.

Vũ Đế tu vi làm sao có thể vượt hai đại cảnh giới khiêu chiến, còn không biết tự lượng sức mình một chống ba, thật là khôi hài!

Vương Hạo đứng dậy, lau một cái máu tươi nơi khóe miệng. Kiếm ý ác liệt trên Thiên Ma cự kiếm, sát ý mãnh liệt sôi trào lúc này xem như hoàn toàn bạo phát, xông lên tận mây.

Tiểu Bạch biến sắc, nhanh chóng trốn phía sau một tảng đá lớn. Nó hiểu được Vương Hạo đây là nổi giận, chuẩn bị phát đại chiêu rồi.

- Kiếm thứ tư, Lôi Minh Phá Không Kiếm!

Vương Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, người trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Mọi người tại đây sững sờ, vội vàng tìm thân ảnh của Vương Hạo.

Một vị nam nhân chỉ vào không trung lớn tiếng kêu lên:

- Ở đó!

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không trung chẳng biết lúc nào xuất hiện một vầng Thái Dương màu vàng, còn Vương Hạo kéo theo lôi điện đầy trời từ trên trời giáng xuống, dường như hết thảy các thứ cản ở trước mặt hắn đều phải bị triệt để hủy diệt.

- Đây là kiếm pháp gì! ?

Tiếng kinh hô của mọi người tại đây không ngừng vang lên, bọn họ cảm ứng được uy lực của một kiếm này tuyệt đối không thể khinh thường.

“Ầm ầm...”

Một đạo tử quang thẳng tắp rơi xuống mặt đất, va chạm ra một đạo tiếng nổ kinh thiên vang rền. Cả vùng đất cũng xuất hiện từng đạo vết rách dữ tợn, mắt thấy tiểu đảo cũng nhanh chóng bị nát thành bốn năm mảnh rồi.

Đồng thời, một cơn lốc trong nháy mắt càn quét toàn bộ tiểu đảo, giống như bão cấp 12 thổi lên vậy, hết thảy có thể thổi đi tất cả đều thổi đi.

- Má ơi, cũng may thỏ cục cưng ta có dự kiến trước, biết được Vương Hạo sắp phát đại chiêu, nên sớm núp vào.

Tiểu Bạch núp ở phía sau cự thạch, lau mồ hôi trên đầu, trái tim nhỏ nhảy thịch thịch không ngừng.

Thời gian không lâu, gió lốc đã xong.

Ánh mắt của mọi người tại đây càng trừng lớn hơn, chỉ thấy Vương Hạo thở hổn hển lơ lửng trên cái đảo nhỏ sắp nát vụn đó. Còn ba tên Vũ Tôn khôi lỗi vừa rồi vây công hắn đã nát thành bốn năm mảnh, không biết sống chết.

- Đây nhất định là đang nằm mơ, một tên Vũ Đế không ngờ lại diệt đi ba người Vũ Tôn! ?

- Ngày hôm nay nhất định là ngày Cá tháng Tư, loại chuyện như vậy làm sao có thể!

- Cho dù khôi lỗi không bằng người, nhưng cũng không đến mức bị một tên Vũ Đế tiêu diệt a!

- Ảo giác, nhất định là ảo giác!

- Ảo giác cái rắm, nhiều người như vậy đều thấy được, chẳng lẽ còn có giả hả! ?

- Đây là chí tôn tương lai sao! ? Thực tế quá mạnh mẽ!

- Ta cảm giác tiểu tử Vương Hạo này chỉ cần bất tử, thành tựu tương lai có thể mạnh hơn so với chí tôn!

- Mạnh hơn so với chí tôn? Chẳng lẽ hắn có thể một mình trảm sát thiên đạo! ?

- Cái này ai có thể nói chính xác, dù sao người này là thứ yêu nghiệt, không thể dùng ánh mắt bình thường để nhìn.

“... . . .”

Đúng lúc này, một con khôi lỗi từ trên trời giáng xuống, rớt xuống trước mặt Tiểu Bạch.

Khôi lỗi nhìn Tiểu Bạch, nổi giận gầm lên một tiếng, sắp sửa đứng dậy công kích.

- Ai nha, thật coi thỏ cục cưng ta dễ khi dễ lắm phải không!

Tiểu Bạch tức giận chỉ vào khôi lỗi:

- Xem Đại Dự Ngôn chi thuật của thỏ cục cưng ta đây, ngươi là heo!

“Ây...”

Thân thể khôi lỗi đột nhiên bắt đầu run rẩy dữ dội, sau đó bạch quang nhoáng lên một cái, biến thành một con heo.

- Lần này có tọa kỵ rồi!

Tiểu Bạch mặt mày hớn hở, vội vàng nhảy nhót liền nhảy lên sau lưng con heo đó.

“Grừ...ừ...ừ...”

Khôi lỗi bị biến thành heo hét lớn một tiếng, bắt đầu đi lung tung khắp nơi, muốn hất ngã con thỏ chết tiệt này.

- Ô ha ha... Con heo nhỏ dẫn theo thỏ cục cưng ta xông lên a!

Tiểu Bạch ngồi trên lưng heo bật cười ha hả.

Giờ khắc này, quần chúng buôn dưa lê vây xem kinh hãi đến quai hàm cũng sắp rơi đầy đất. Chủ nhân này điên không biên giới thì cũng thôi đi, nhưng con thỏ kia tại sao cũng rất lợi hại như thế, cái này còn có để cho người ta sống hay không a! ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.