Cửa khoang hạm trước của Thánh Lang phi thuyền.
Tuyệt Trần gương mặt kiên định đi ra ngoài, quyết định không làm càn cùng tên điên Vương Hạo này nữa.
Gương mặt Vương Hạo giữ lại nói:
- Tuyệt Trần đại ca, ông xem ông đã cứu tôi, tôi cũng không có gì tốt báo đáp ông, ông cùng đi với tôi, tôi bảo đảm ông có thể có được Vô Cực chi tuyền.
Khóe miệng Tuyệt Trần giật giật, sự bảo đảm này có lợi ích cái rắm gì a! ?
Bảo ông ta tin tưởng khí vận hư vô mờ mịt ấy, còn không bằng tin tưởng ngày mai là ngày tận thế.
-Vương Hạo tiểu huynh đệ cám ơn hảo ý của cậu, tôi thấy không nên phiền toái các người nữa.
Tuyệt Trần khéo lời từ chối.
Gương mặt Vương Hạo không vui:
- Tuyệt Trần đại ca, ông xem ông nói gì vậy, ông ngàn dặm dài dằng dặc chạy đến cứu tôi cũng không ngại phiền toái, tôi hiện tại mang ông đi vào ngâm ôn tuyền, chỗ ấy có thể phiền toái đâu chứ! ?
Tuyệt Trần khóc không ra nước mắt. Ông ta làm sao lại gặp Vương Hạo cái người nghe không hiểu tiếng người này chứ! ?
Thậm chí ông ta muốn hét to với Vương Hạo, lão tử không muốn lấy mạng cùng đi đánh cược với ngươi.
Dĩ nhiên, lời như vậy cũng chỉ suy nghĩ thôi, ông ta tuyệt đối sẽ không nói ra.
Lời này nếu nói ra, không phải chứng minh ông ta sợ chết sao! ?
Hơn nữa thái độ nhiệt tình đó của Vương Hạo, khiến cho ông ta thực tế không nói ra miệng được.
Lão ma đầu lắc đầu thở dài, cảm giác Vương Hạo tiểu tử này thực tế rất xấu xa.
Rõ ràng lĩnh ngộ cao cấp Lục Nhâm Thần Thuật, xông vào loại trận pháp này, quả thực là chuyện nhỏ.
Nhưng hắn lại lừa Tuyệt Trần nói cần dựa vào khí vận, Tuyệt Trần bị hù chết cũng không dám đi thử.
Xấu nhất chính là, hắn còn giả trang ra một bộ dạng cực lực giữ lại Tuyệt Trần.
Dùng cái này nói cho Tuyệt Trần biết, lão tử mời ngươi rồi, nhưng ngươi sợ chết điều này có thể trách ai a! ?
- Vương Hạo tiểu huynh đệ, hảo ý của cậu tôi tâm lĩnh rồi, tôi chờ các người ở bên ngoài...
Còn chưa dứt lời, Tuyệt Trần thoáng hiện một cái rồi biến mất ngay tại chỗ.
Vương Hạo gấp giọng kêu lên:
- Tuyệt Trần đại ca, ông trở về à! Tôi bảo đảm ông có thể an toàn vào được Vô Cực chi tuyền... Ông phải tin tưởng tôi...
Kêu đã nửa ngày, Tuyệt Trần cũng không trở về nữa.
Vương Hạo bất đắc dĩ thở dài nói:
- Đều nói quan hệ cơ bản nhất giữa người và người là tín nhiệm, nhưng ông ta vì sao không tin tôi chứ! ?
Mọi người tại đây đảo cặp mắt trắng dã, lại có toàn bộ hiểu biết mới đối với sự vô sỉ của Vương Hạo.
Đây quả thực là một con nhỏ làm “gà không lông” rồi, lại còn đòi dựng lên bài phường để cúng a (làm đi ... ~ mà còn bảo là mình còn... trinh)!
Vương Hạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía lão ma đầu:
- Ông cũng muốn cùng chúng tôi đi thử vận khí một chút chứ?
Lão ma đầu sắc mặt tối đen, tên khốn nạn này là có ý gì, chẳng lẽ là ám hiệu ông ta mau cút? !
- Vương Hạo, lão phu cung cấp rất nhiều tình báo cho cậu, câu xem cái này không có công lao cũng có khổ lao chứ! ?
Lão ma đầu nhìn Vương Hạo với vẻ cầu khẩn, cảm giác mình thực tế quá thê thảm.
Rõ ràng có Thiên Vị Cảnh thực lực, nhưng lại bị một đứa nhỏ xấu xí Vũ Đế đùa nghịch xoay mồng mồng, hơn nữa vì ngâm mình ở trong Vô Cực chi tuyền, còn muốn bám sát theo một cách cực kỳ đê tiện nữa.
Vương Hạo ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Tôi đây làm việc luôn luôn công và tư rõ ràng, nếu đã như thế thì mang ông vào đi thôi!
Lão ma đầu mừng rỡ, liên tục nói cám ơn:
- Cám ơn, cám ơn...
Chỉ chốc lát, Thánh Lang phi thuyền chậm rãi tới gần vòng bánh xe màu đen.
- Ai, Vương Hạo tên tiểu tử này thực tế rất hồ nháo.
Tuyệt Trần lơ lửng cách đó không xa thở dài.
Nói thật, ông ta đối với Vương Hạo thật ra rất hâm mộ đấy, không chỉ có trọng tình trọng nghĩa, còn có ơn tất báo.
Tuy rằng phương thức có ơn tất báo đó có chút khiến cho người ta chịu không được, nhưng mà cũng không ảnh hưởng Vương Hạo có một tấm lòng son.
Đáng tiếc A Tu La là Vương Hạo gọi ra. Người giết huynh đệ ông ta lại là A Tu La, cái này đã chú định ông ta và Vương Hạo không thể trở thành bạn tốt.
“Ông ông...”
Đúng lúc này, từng đạo tiếng nổ động cơ vang rền lên.
Tuyệt Trần quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từng chiếc một phi thuyền vọt ra từ trong hắc động phía sau, nhìn kỹ đều là người của Dược Thần hào theo tới.
- Bọn người kia vì sao cũng theo tới rồi?
Tuyệt Trần nhăn mày lại.
Người đi vào liếc Tuyệt Trần một cái, sau đó tất cả đều ngạc nhiên nhìn vòng bánh xe màu đen.
- Đây là Vô Cực chi tuyền? Thật là tráng quan a!
- Nếu không phải Vương Hạo dẫn đường, ai có thể nghĩ tới Vô Cực chi tuyền nằm trong một cái hắc động.
- Chúng ta còn chờ cái gì, nhanh đi ngâm Vô Cực chi tuyền a!
- Đợi một chút, nếu ta không nhìn lầm, vòng bánh xe màu đen hẳn là Vô Cực Đại Trận.
- Vô Cực Đại Trận! ? Đồ chơi ấy tại sao lại ở chỗ này! ?
- Ai là trận pháp đại sư? Mau lại đây phá trận pháp này.
- Đừng nghĩ vậy, Vô Cực Đại Trận ngoại trừ thượng cổ chúng thần, không người nào có thể phá.
- Các ngươi xem, phi thuyền của Vương Hạo đã nhanh tiếp cận Vô Cực chi tuyền rồi.
- Tên tiểu tử Vương Hạo làm thế nào đi vào đó chứ?
“... . . .”
Tuyệt Trần quay đầu nhìn lại, lập tức sưng sốt tại chỗ, chỉ thấy Thánh Lang phi thuyền đã nhanh chóng tới gần tiểu đảo ở trung tâm vòng bánh xe màu đen.
Lúc này, một vị nam nhân đi tới trước mặt Tuyệt Trần, cung kính hỏi:
- Vị tiền bối này, ông và Vương Hạo cùng đi, có thể biết được Vương Hạo dùng biện pháp gì tới gần Vô Cực chi tuyền hay không?
Ánh mắt của mọi người ở đây nóng rực nhìn về phía Tuyệt Trần, hy vọng ông ta mang bọn họ đi vào ngâm Vô Cực chi tuyền.
- Hắn nói đi thử một lần, hay nói cách khác, hắn định dùng siêu cường khí vận của hắn đi thử một lần.
Tuyệt Trần gương mặt sầu bi, trong lòng lại hối hận muốn chết, sớm biết khí vận còn có thể đùa như vậy, ông ta nhất định đi theo.
Vừa dứt lời, toàn trường mọi người trong nháy mắt trợn tròn mắt.
- Cái này con mẹ nó cũng có thể ư?
- Vị Vương Hạo tiểu bằng hữu này làm việc, mãi mãi cũng là ngoài ý liệu người ta như vậy a!
- Siêu cường khí vận thật là khiến người ta hâm mộ a!
- Thế chúng ta làm sao bây giờ?
- Đúng vậy! Cũng đã tới đây rồi, rốt cuộc không đến mức chỉ nhìn chứ! ?
- Mọi người cùng nhau đến thôi diễn một cái, xem có không tìm được cửa vào không.
- Không sai, mọi người cùng nhau thử một lần.
“... . . .”
Lúc này, Thánh Lang phi thuyền vững vàng rơi xuống trên đảo nhỏ.
Mà khi đám người Vương Hạo đi xuống Thánh Lang phi thuyền, tiểu đảo đột nhiên kịch liệt đung đưa, mười mấy người thân khoác áo giáp bò lên đi ra từ khắp mặt đất, thủ hộ chặt chẽ Vô Cực chi tuyền ở sau người.
- Nơi này lại còn có thủ vệ?!
Đám người Lăng Tiêu kinh hãi, nhanh chóng rút vũ khí ra chuẩn bị chiến đấu.
Lão ma đầu cau mày lại, trầm giọng nói:
- Những người này là khôi lỗi, bọn họ không có tư tưởng, chỉ có ý thức chiến đấu theo bản năng. Chỉ có điều bởi vì thời gian quá xa xưa, sức chiến đấu của những khôi lỗi này không nhiều bằng lúc trước, cao nhất mới chỉ Thiên Vị Cảnh, thấp nhất chỉ cần Võ Đế.
Vương Hạo cau mày nói:
- Thiên Vị Cảnh khôi lỗi có hai vị, giao cho lão ma đầu và Hương Hương, Võ thánh khôi lỗi giao cho Ái Nhi. Vũ Đế khôi lỗi giao cho sư huynh, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu ba người các ngươi rồi. Tiểu Bạch làm chi viện, có vấn đề hay không?
Mọi người tại đây lắc lắc đầu, bày tỏ không có vấn đề.
Lão ma đầu không nhịn được hỏi:
- Khôi lỗi cấp bậc Vũ Tôn kia ai đối phó?
Vương Hạo rút ra Thiên Ma cự kiếm, tự tin nói:
- Đương nhiên là để ta đến đối phó rồi.
- Cậu!
Lão ma đầu sửng sốt tại chỗ, khôi lỗi Vũ Tôn đó có thể nói là có ba cái, hơn nữa tu vi của Vương Hạo mới chỉ Vũ Đế, muốn vượt hai đại cảnh giới khiêu chiến, còn thêm một loại ba, có phải là có chút rất “trang bức” hay không a! ?