Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 632: Chương 632: Vô Cực chi tuyền




Trong Thánh Lang phi thuyền.

Tiểu Bạch vừa ăn cà rốt, vừa hứng thú say sưa nghe Vương Hạo huyênh hoang thổi phồng, không, kể chuyện xưa!

Tuyệt Trần cau mày hỏi:

- Cho nên bởi vì việc này, ngươi cùng Lý Vân Dương giao ác đúng không?

- Làm sao có thể!

Vương Hạo thần tình kích động nói:

- Đấy dù sao cũng là huynh đệ nhà mình, cho dù hắn ham sắc đẹp của tôi, phì, anh tuấn đẹp trai, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn hắn làm trái nhân luân, mà không kéo lại hắn một phen chứ! ?

Tuyệt Trần gật đầu tán dương, cảm giác Vương Hạo làm vô cùng đúng. Làm huynh đệ nên ở vào thời gian mấu chốt kéo đối phương một phen, nếu không huynh đệ làm gì chứ! ?

Cũng vào giờ khắc này, ấn tượng của Tuyệt Trần đối với Vương Hạo thay đổi rất nhiều.

Đám người Lăng Tiêu trong lòng đậu đen rau muống, với cá tính của Vương Hạo, cái này không đẩy một cái, thì đã cám ơn trời đất rồi.

Về phần kéo một phen, loại chuyện như vậy không tồn tại.

Tuyệt Trần hỏi:

- Cho nên ngươi liền giới thiệu Khố Lạp tiểu thư, cho hắn biết đúng không?

Vương Hạo lắc lắc đầu, thở dài đáp:

- Tôi giới thiệu rất nhiều nữ nhân xinh đẹp cho hắn biết, nhưng hắn không chịu, cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể tìm người yêu cho hắn, hy vọng có thể thay đổi hắn một chút xíu.

Tuyệt Trần cả kinh đến ngây người, thử thăm dò:

- Ngươi không phải là muốn nói cho ta biết, Khố Lạp tiểu thư là một nam nhân chứ?

Vương Hạo gật gật đầu, lại lắc đầu:

- Cô ta vốn đích thật là nam nhân, nhưng bây giờ cắt rồi, xem ra không còn là đàn ông nữa.

- Cắt rồi!

Tuyệt Trần hít hà một hơi khí lạnh, cảm giác giữa hai chân có một cổ lạnh cả người, sợ tới mức ông ta vội vàng kẹp chặc.

Vương Hạo gật đầu, tiếp tục nói:

- Vốn ta nghĩ đến Khố Lạp hy sinh như thế, Lý Vân Dương sẽ khôi phục bình thường, nhưng ai biết thế sự khó liệu a!

Tuyệt Trần không nhịn được hỏi:

- Thế sau đó lại xảy ra chuyện gì?

Vương Hạo gương mặt tức giận đáp:

- Lý Vân Dương này đã có Khố Lạp còn chưa đủ, lại còn muốn chiếm đoạt tôi một người đẹp trai vô địch. Ông nói xem, nếu cho ông, ông có thể chịu sao?

- Quá mức, Lý Vân Dương thực sự quá phận rồi, làm huynh đệ làm sao có thể như vậy.

Tuyệt Trần cũng là gương mặt tức giận, cảm giác tiểu tử Lý Vân Dương này thực tế rất không phải thứ gì nữa. Người ta coi hắn làm huynh đệ, nhưng hắn lại muốn ngủ với huynh đệ.

Loại súc sinh làm trái nhân luân này, nên bị thiên lôi đánh xuống mới đúng.

Cũng vào giờ khắc này, Tuyệt Trần mới hiểu được, tại sao lúc trước Vương Hạo lại nói cái gì tri nhân tri diện bất tri tâm.

Thì ra Lý Vân Dương mặt ngoài là một bộ dáng dấp chánh nhân quân tử, nhưng trong lòng lại là thứ cực độ vặn vẹo đến biến thái.

Tuy nhiên, tên nhóc Vương Hạo kia ngược lại không tệ, là thứ hán tử có tình có nghĩa.

Đám người Lăng Tiêu xạm mặt lại, loại thao tác điên đảo hắc bạch này, đoán chừng cũng chỉ có Vương Hạo loại tiện nhân ấy mới làm ra được.

Vương Hạo thở dài, gương mặt lòng chua xót nói:

- Từ đấy về sau hai tôi kết thù kết oán. Vì để tránh cho gặp mặt lúng túng, tôi lựa chọn đi xa đất khách, nhưng hắn vẫn như cũ không buông tha đuổi tới, huống chi đem hắn vô cùng nhuần nhuyễn phát huy hoàn toàn tinh thần vĩnh viễn không nói bại, cuối cùng lại nổi điên đến mức muốn cùng tôi đồng quy vu tận.

Đám người Lăng Tiêu xem như hoàn toàn phục. Vốn dĩ Lý Vân Dương còn có một tinh thần vĩnh viễn không nói bại làm ưu điểm.

Nhưng lần này được rồi, ưu điểm duy nhất đó cũng bị Vương Hạo bôi đen.

Tuyệt Trần gật đầu, cảm giác với cá tính Lý Vân Dương, thật đúng là có thể làm ra loại chuyện như vậy.

Dĩ nhiên, về Vương Hạo nói có đúng là sự thật hay không, cái này ông ta còn phải nghe một chút bên phía Lý Vân Dương biện bạch.

Vương Hạo liếc Tuyệt Trần một cái, thầm nghĩ, câu chuyện kịch tình thật thật giả giả này, hẳn có thể lừa bịp Tuyệt Trần chệch hướng luôn a? !

Lúc này, cái đầu nhỏ bé của người nhân tạo Linh Linh từ khoang điều khiển đưa ra ngoài:

- Các vị, chúng ta sắp xuyên qua một cái hắc động, xin mọi người nịt chặc giây an toàn.

- Vô Cực chi tuyền đến rồi!

Đám người Vương Hạo mừng rỡ, nhanh chóng ngồi tại chỗ thắt dây nịt an toàn.

- Vô Cực chi tuyền! ?

Tuyệt Trần chợt kêu thành tiếng. Ông ta và Kiếm Phong sở dĩ đến tử vong chi lộ, vì chính là Vô Cực chi tuyền.

Nhưng bọn họ trên tử vong chi lộ tìm đã nhiều năm đều không tìm được, đoàn người Vương Hạo này làm thế nào tìm được chứ!?

“Ầm ầm...”

Đột nhiên, Thánh Lang phi thuyền bị lay động kịch liệt, dường như trải qua động đất cấp mười hai vậy.

Đồng thời, mọi người cũng cảm giác một cổ sức chịu nén cực lớn không ngừng đánh tới.

Trên người hai người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu đều bị ép ra vết máu nhè nhẹ, chẳng qua là bọn họ vẫn còn cắn răng kiên trì, không có ý lùi bước chút nào.

Bởi vì bọn họ đều hiểu, muốn đi theo bước chân của Vương Hạo vị chí tôn tương lai này, không có thiên phú, đây chỉ có thể dùng lực ý chí đến bổ sung vào.

Không biết qua bao lâu, Thánh Lang phi thuyền bình ổn lại.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn phía cũng là một mảnh đen nhánh, thứ gì đều không phát hiện.

Vương Hạo đi tới khoang điều khiển, nhẹ giọng nói:

- Cho tôi Đạn Tia Chớp đã xảy ra, để tôi xem thật kỹ một chút Vô Cực chi tuyền này.

Linh Linh chỉ chỉ cái đầu nhỏ bé, ấn xuống một cái nút.

Một tiếng ầm, một đạo ánh sáng chói mắt đốt sáng lên vũ trụ đen như mực.

Mọi người tại đây ngẩn người, chỉ thấy một vòng bánh xe màu đen to lớn trôi bay lở lửng tại chỗ ấy, phía trên lại chi chít khắc đầy phù văn thần bí.

Nhất là ở trung tâm vòng bánh xe màu đen, có một tòa tiểu đảo trôi lơ lửng, phía trên mọc đầy các loại linh quả, thảo dược.

Mà ở chỗ trung tâm của tiểu đảo, có một dòng nước suối phun trào. Mặt ngoài nước suối bị một tầng sương trắng bao trùm, nhìn qua vô cùng mộng ảo.

- Đây là Vô Cực chi tuyền! ?

Tuyệt Trần có chút thương cảm nói.

Ông ta và Kiếm Phong là vì Vô Cực chi tuyền mới đến, mà đến khi tìm được Vô Cực chi tuyền, Kiếm Phong đã vì bảo vệ ông ta mà chết.

Nghĩ tới chỗ nầy, Tuyệt Trần lộ ra một chút vẻ thương cảm, trong lòng vô cùng cảm giác khó chịu.

Lăng Tiêu cảnh giác nói:

- Sư đệ, em nói Vô Cực Tử Thần có thể ở nơi này hay không?

Vương Hạo phất tay áo:

- Yên tâm, bọn họ còn chưa tới nơi này.

- Còn chưa tới nơi này! ?

Lăng Tiêu sửng sốt một chút, có Vô Cực Tử Thần này dẫn đường, Lý Vân Dương không có lý do gì còn chưa tới a! ?

Vương Hạo nhún vai ra vẻ vô tội:

- Bọn họ lúc đi không có mang theo phi thuyền gấp trăm vạn lần vận tốc ánh sáng, trên đường này khó tránh khỏi sẽ làm trễ nải thời gian.

Lăng Tiêu gật gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.

- Vòng bánh xe màu đen này dường như không bình thường a!

Tuyệt Trần nhăn mày lại, quan sát tỉ mỉ vòng bánh xe màu đen.

- Đây là Vô Cực Đại Trận của Vô Cực Tử Thần, không có thực lực của thượng cổ chúng thần, chỉ cần dám bước vào một bước cũng sẽ bị giết chết thành thịt vụn.

Vương Hạo giải thích.

- Vô Cực Đại Trận!

Tuyệt Trần hít hà một hơi khí lạnh, hiển nhiên nghe qua loại siêu cấp đại sát trận này.

Vương Hạo đột nhiên hỏi:

- Ta muốn đi thử một lần cái Vô Cực Đại Trận này, ông có muốn cùng chúng ta đi vào chung hay không a?

- Thử một lần? !

Tuyệt Trần sửng sốt một chút, không nhịn được hỏi:

- Dùng cái gì thử?

Vương Hạo đương nhiên nói:

- Đương nhiên là dựa vào siêu cường khí vận ấy của tôi rồi!

Khóe miệng Tuyệt Trần co quắp, có loại kích động một cái bộp tay đập chết Vương Hạo.

Đây chính là hoạt động nguy hiểm liên hệ với mạng nhỏ, một chút sơ suất là có thể đưa đến mạng nhỏ chơi xong, không phải chế biến dược phẩm, còn có thể làm lại từ đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.