Lúc này, quần chúng vây xem xung quanh chỉ trỏ Vương Hạo, hiển nhiên đều nhận ra Vương Hạo là ai.
- Người này không phải là cuồng ma nát trứng bán thuốc giải với giá trên trời sao!
- Tôi đã nói sao lại khá quen, thì ra là tên khốn này.
- Sớm biết là Trung tướng bị tên khốn này khi dễ thì có đánh chết ông đây cũng sẽ không ra mặt giúp hắn.
- Mắt ông mù à! Làm gì có chuyện Trung tướng khi dễ hắn, rõ ràng là hắn khi dễ Trung tướng đó.
- Đột nhiên tôi cảm thấy, những người mua thuốc giải với giá mười tỷ thật sự là chiếm được tiện nghi lớn.
- Những người chiếm được tiện nghi này, đoán chừng là ban đêm ngủ cũng có thể cười tỉnh.
- Người này rốt cuộc có lai lịch gì, sao lại khiến phó hội trưởng Băng Xảo dễ dàng tha thứ cho hắn hồ nháo như vậy?
- Người này tên là Vương Hạo, là đệ nhất thiên tài của Công Hội Dược Tề, năm nay mười bảy tuổi, đã đạt đến Dược Tông ba cấp, nghiên cứu ra thuốc giải Virus Zombie mà mấy ngàn Dược Tề sư của Công Hội Dược Tề không thể nghiên cứu chế tạo ra được, anh nói phó hội trưởng Băng Xảo lại vì chút chuyện nhỏ này mà trách hắn sao?
- Chẳng trách hắn dám doạ dẫm Trung tướng, thì ra là có bối cảnh như vậy!
- Tin tức của các anh đều đã quá thời rồi, Vương Hạo không chỉ là đệ nhất thiên tài của Công Hội Dược Tề mà còn là đệ nhất thiên tài của Đại học Thiên Bắc.
- Đại học Trời Bắc? Việc này có liên quan gì đến Đại học Thiên Bắc chứ?
- Vương Hạo là kỳ tài võ đạo chưa từng thấy qua từ xưa đến nay, còn kinh khủng hơn nguyên soái Vương Thiên Dật năm đó, mới mười bảy tuổi đã lĩnh ngộ bốn năm môn võ kỹ Hồn Nhiên Thiên Thành.
- Hí zzzza... Người anh em, anh không nói đùa đấy chớ?
- Ai đùa giỡn với anh, Vương Hạo ngoại trừ tu vi hơi yếu một chút, còn các phương diện khác thì coi như thế hệ trước thúc ngựa cũng không đuổi kịp.
- ... . . .
Lúc này, sau khi những người bị lây bệnh tốn mười tỷ mua thuốc giải nghe được tin về giá cả của thuốc giải mà Trung tướng Kim Uy mua thì đều trợn mắt há hốc mồm. Đồng thời, trong lòng chẳng biết tại sao lại có loại mừng thầm khó hiểu, giống như chiếm được tiện nghi lớn. Thậm chí, có loại cảm giác bây giờ muốn chạy ra ngoài kiêu ngạo nói với mọi người một câu, tôi mới bỏ ra mười tỷ mua được thuốc giải Virus Zombie trong tay Vương Hạo.
Tuyết Thiên Cầm chen chúc trong đám người yên lặng nhìn Vương Hạo giả vờ diễn vai bị người khi dễ từ đầu đến cuối, tuy nói Vương Hạo là người rất vô sỉ, nhưng không thể không thừa nhận, hắn cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, biết tận dụng bản thân như thế nào để đem lại lợi ích tối đa.
Thậm chí năng lực tư duy như ngựa thần lướt gió cưỡi mây kia khiến người ta không thể không bội phục.
- Bị loại người này để mắt đến thì thật sự không phải là tin tức tốt.
Tuyết Thiên Cầm cảm thấy đau đầu, sau khi cô bái sư liền biết máu của Ám Linh Thể dùng để làm gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác cô bị tên Vương Hạo vừa vô sỉ lại vừa thông minh kia để mắt tới. Nếu cô thật xuất hiện trước mặt Vương Hạo, thì dựa vào cá tính không biết giới hạn của tên Vương Hạo kia, nhất định sẽ bắt lấy cô sau đó rút cạn máu của cô.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng mình bị rút máu, Tuyết Thiên Cầm liền không nhịn được rùng mình một cái, cái loại cảm giác này cả đời này cô cũng không muốn bị một lần nữa.
Nhất là tên khốn Vương Hạo này căn bản không có một chút thương hương tiếc ngọc nào, bắt được thì sẽ rút máu đến chết, hoàn toàn không nghĩ đến cô nằm trên giường bệnh phải mất bao lâu mới có thể khôi phục được.
- Ừm...
Lông mày Tuyết Thiên Cầm hơi nhíu lại, khẽ ngâm một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Tôi muốn hấp thu Virus Zombie cần mười ngày, nhưng trong mười ngày này, người gọi là Hi Dung Hiên kai đoán chừng đã sớm cao chạy xa bay rồi, nhưng nếu dùng thuốc giải Vương Hạo...
Nói đến đây, Tuyết Thiên Cầm liền không nói nữa, nếu Vương Hạo không thu của đối phương đến táng gia bại sản thì tuyệt không khoát tay với từ tiện nhân. Huống hồ hình tượng Trung tướng Kim Uy tới mua thuốc giải vừa rồi còn rõ mồn một trước mắt, cô cũng không có thói quen đưa dê vào miệng cọp.
- Đã không thể mua, vậy thì đi trộm là được.
Khóe môi Tuyết Thiên Cầm vểnh lên, dựa vào thể chất Ám Linh Thể của cô cộng thêm áo tàng hình cao cấp thì cho dù có đứng trước mặt, Vương Hạo cũng sẽ không phát hiện ra cô.
Nghĩ tới đây, Tuyết Thiên Cầm cất bước đi tới một góc tối không người, sau đó biến mất không thấy.
... . . .
Sao Bình Minh, trong một khu rừng rậm.
Hi Dung Hiên dựa lưng vào một cây đại thụ, thở hổn hển nặng nề.
Từ khi hắn có được Không Gian Bảo Thạch, không biết tại sao lại bị quân bộ theo dõi, nếu không phải kịp thời trốn vào rừng rậm thì đoán chừng sớm đã bị bắt.
- Nhất định là toàn bộ chiêu trò của bọn khốn Đại Ngưu, Hoàng Mao...
Khuôn Hi Dung Hiên ảo não, lúc ấy nên ra tay giải quyết những người này, đáng tiếc lúc đó bị Không Gian Bảo Thạch khiến cho đầu óc choáng váng, làm trễ nải thời gian.
- Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp rời khỏi sao Thiên Minh, nếu không một khi quân bộ đưa phi thuyền điều tra cỡ lớn đến thì cho dù muốn chạy cũng không chạy được.
Hi Dung Hiên ép buộc mình tỉnh táo, tự hỏi làm sao có thể mang theo Không Gian Bảo Thạch an toàn rời khỏi sao Thiên Minh.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng cười cười nói nói.
- Mọi người nhanh lên, chỉ cần xuyên qua vùng rừng rậm này thì chúng ta sẽ đến được thành phố tiếp theo.
- Ồ, lại sắp phát tài rồi!
- Lần trước, tên nhóc mày tìm được một thanh súng lục ba cấp, thật khiến ông đây hâm mộ chết đi được.
- Ai bảo anh không nhanh chân chứ!
- Ha ha, không cần ầm ĩ, khắp nơi trên sao Thiên Minh đều là trang bị, chỉ cần có kiên nhẫn thì tất cả đều không thành vấn đề.
- Đúng vậy, những Zombie này đều quá yếu, chỉ cần chúng tôi liên thủ thì chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng tôi.
- Không được chủ quan, những người này đều là bình dân, nếu là gặp được người tu luyện biến thành Zombie thì mới xui xẻo.
- Không sao, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực thì Zombie cường đại tới đâu cũng đều vô dụng.
- Cố lên...
Nghe thấy âm thanh, khóe miệng Hi Dung Hiên nổi lên một nụ cười tàn nhẫn, bỗng nhiên đất nhảy dựng lên từ dưới, nhanh chóng chạy như bay về nơi phát ra thanh âm.
Khi hắn nhìn thấy một đám học sinh mặc đồng phục trường đại học Vũ Nam thì không chút do dự liền rút ra một khẩu súng tự động bên hông mình xả một loạt súng về phía trước.
- Đoàng, đoàng, đoàng...
Khi tiếng súng vang lên, mấy học sinh đại học Vũ Nam hét thảm một tiếng ngã xuống bên trong vũng máu.
- Địch tập...
Con ngươi các học sinh bỗng nhiên co rụt lại, nhanh chóng tìm kiếm chỗ né tránh.
- Đã quá muộn!
Hi Dung Hiên tàn nhẫn cười một tiếng, lấy ra hai viên lựu đạn, quăng về phía trước.
- Ầm ầm! !
Chợt, ánh lửa ngút trời, tiếng nổ lớn như sét đánh trong rừng rậm truyền đi thật xa.
Khi tất cả đều bình tĩnh trở lại thì tất cả học sinh đại học Vũ Nam đều máu me đầm đìa, thoi thóp nằm trên mặt đất.
- Sinh viên đều là phế vật, chỉ có tu vi, ngay cả chút kinh nghiệm thực chiến cũng không có.
Hi Dung Hiên nhếch miệng, đi tới trước mặt một học sinh thoi thóp, nhắm họng súng đầu liền phịch một tiếng sau đó huyết hoa bắn ra bốn phía.
- Mày...
Nhìn thấy bạn học bị giết, những học sinh còn lại bị dọa hoảng sợ kêu to, nhưng thân thể bị trọng thương khiến bọn họ hoàn toàn không có cách nào thoát được.
- Mày là. . . Lâm Thính Bạch!
Hi Dung Hiên đánh giá một học sinh có làn da trắng, trước kia khi hắn tuyển chọn thành viên cho tổ chức khủng bố DY ở Trái Đất, đã từng gặp qua người này, Lâm Thính Bạch học sinh lớp mười một cao trung.
Cũng chính là Lâm Thính Bạch giao đấu với Vương Hạo trên lôi đài, trúng kích tình bắn ra bốn phía, sau đó thảm hại bị đấu giá cho Cao Đại Mai. Sau đó cha của Cao Đại Mai là Cao Hùng lợi dụng quan hệ của bản thân, đưa Lâm Thính Bạch cùng Cao Đại Mai vào một cơ sở học tập của Đại học Vũ Nam...