Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 125: Chương 125: Còn có chuyện quan trọng cần làm.




- Anh nhận ra tôi?

Lâm Thính Bạch ho ra một ngụm máu tươi, trong đầu nhanh chóng tự hỏi kẻ này rốt cuộc là ai.

Hi Dung Hiên mỉm cười khẽ gật đầu:

- Thiếu niên, có hứng thú gia nhập tổ chức DY bọn tôi không?

Sắc mặt Lâm Thính Bạch biến hóa, liếc nhìn những đồng đội bị Hi Dung Hiên bắn nổ tung đầu, bị dọa sợ đến mức liên tục gật đầu. Hắn năm nay mới mười bảy tuổi, một cuộc sống tốt đẹp đang chờ hắn, không thể cứ chết như vậy được.

- Cậu không tồi đâu, tôi cho cậu mười giây, cầm lấy súng bắn cho mỗi người bạn của cậu một phát, nếu trong mười giây không ra tay, cậu và đám bạn của cậu đều phải chết.

Khóe miệng Hi Dung Hiên nhếch lên, nở nụ cười tàn nhẫn, đưa một khẩu súng cho Lâm Thính Bạch.

Còn hắn bắt đầu đứng ở bên ghi hình lại, đây sẽ là chứng cứ khiến Lâm Thính Bạch không cách nào quay đầu lại được nữa.

Tay Lâm Thính Bạch run rẩy nhận lấy khẩu súng ngắn ổ xoay, nhắm họng súng ngay chính những người bạn của mình.

- Lâm Thính Bạch, mày muốn làm gì!

Đám học sinh hoảng sợ nhìn Lâm Thính Bạch, tên hỗn đản này thật sự muốn xuống tay với bọn họ.

Rầm rầm rầm...

Những tiếng súng vang lên, đồng thời những tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên ngay sau đó.

- Tốt, tốt, tốt!

Hi Dung Hiên cười lớn, nhanh chóng cất trang bị đi, sau đó nói với với Lâm Thính Bạch:

- Lâm Thính Bạch, tôi rất hài lòng biểu hiện của cậu, hiện giờ giao cho cậu nhiệm vụ đầu tiên, chuẩn bị cho tôi một phi thuyền vũ trụ, tôi sẽ nhanh chóng tới tìm cậu...

Dứt lời, Hi Dung Hiên đạp mạnh hai chân, cấp tốc phi vào trong rừng rậm, bóng dáng biến mất không còn thấy đâu nữa.

Toàn thân Lâm Thính Bạch run rẩy kịch liệt, hai con ngươi xuất hiện ánh sáng đỏ, nếu tiếp tục đi trên con đường này, vậy thì sẽ không còn khả năng quay đầu lại nữa.

- Vương Hạo, tao nhất định sẽ lợi dụng tổ chức DY diệt trừ mày...

Vẻ mặt Lâm Thính Bạch dữ tợn, con ngươi đen bắt đầu điên rồ quay cuồng.

Sau khi bị Vương Hạo bán cho Cao Đại Mai, cuộc sống của hắn đã thay đổi long trời lở đất, giống như từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục vậy.

Ngày ngày bị cái mụ Cao Đại Mai kia thao luyện, tâm sinh lý của hắn đều phải nhận lấy sự tra tấn mà trước giờ chưa từng phải chịu đựng.

Tuy nhiên thế lực của Cao gia quá lớn, khiến cho hắn dù bất mãn nhưng một chút cũng không dám thể hiện ra, chỉ có thể tươi cười đón nhận.

Nhưng hiện giờ hắn sẽ nói NO với thế giới này, hắn muốn bắt đầu phản kháng lại, hắn muốn bạo phát hết toàn bộ lửa giận trong lòng hắn, hắn muốn trở thành một kẻ mà chỉ cần người khác nghe tên đã phải sợ khiếp.

...

Bên trong phi thuyền Hắc Long.

Ba cô gái Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi, Mạch Manh Manh đều vây quanh bên cạnh Linh Linh, bàn tay nhỏ bé không ngừng sờ soạng trên người Linh Linh.

- Còn đỏ mặt rồi kìa!

Nhạc Huyên nhéo khuôn mặt nhỏ của Linh Linh.

- Như vậy có thấy đau không?

Mạch Manh Manh nhéo cái mũi nhỏ của Linh Linh.

- Bây giờ em cảm thấy thế nào?

Hạ Vi Vi ra vẻ đắm đuối nói.

Khuôn mặt của Linh Linh đỏ bừng, rất không khách khí gạt tay của ba cô gái ra, thẹn thùng nói:

- Em có thể cảm thấy đau, cũng có thể cảm thấy thẹn thùng, dù sao chỉ cần là cảm nhận của người bình thường thì em đều có thể cảm nhận được cả.

- Không hổ là trung tâm Khoa học kỹ thuật Quân Bộ, quả nhiên lợi hại.

Bàn tay nhỏ của Hạ Vi Vi lại vương ra.

Nhạc Huyên hỏi:

- Vậy hiện giờ em có thể khống chế vũ khí trong cơ thể không?

Linh Linh khẽ gật đầu, lại lắc đầu:

- Trong cơ thể có mười loại vũ khí tạo ra mức thương tổn đến cấp 4, với lượng tinh thần lực hiện tại của em còn chưa thể khống chế được, nhưng những thứ khác thì có thể.

Nhạc Huyên gật đầu:

- Nếu em có thể khống chế được toàn bộ vũ khí cấp 4, như vậy cho dù đến Võ Vương cũng không thể là đối thủ của em.

- Không cần nói những thứ vô dụng này nữa, từ nay về sau chị đi đâu, em đều sẽ đi cùng chị. Linh Linh vỗ ngực, tỏ vẻ bản thân rất có uy tín.

- Hửm... có người đi vào!

Linh Linh đột nhiên nhíu mày, hai con ngươi đỏ rực, bao phủ cả phi thuyền Hắc Long trong nháy mắt bằng thứ ánh sáng màu đỏ.

- Ai, mau bước ra ngoài!

Mọi người nhanh chóng đề phòng, tầm mắt dò xét bốn phía.

Tuyết Thiên Cầm trốn trong góc phòng đổ mồ hôi trên trán, cô rõ ràng đã quên mặc dù ám linh thể có thể khiến cho thân thể nằm trong trạng thái bất động, cộng thêm áo tàng hình khiến người ta không nhận ra, cũng không bị phát hiện được, nhưng những người nhân tạo có trình độ cao có thể phát hiện ra được đến cả tiếng bước chân dù chỉ là nhỏ nhất.

Trừ phi đạt tới tu vi Võ Đế, có thể ở trạng thái phi hành, nếu không tuyệt đối không thoát được lỗ tai của người nhân tạo.

- Thật kỳ quái, tại sao lại không có người? Rõ ràng em nghe thấy tiếng bước chân mà!

Hai mắt của Linh Linh trở về hình dạng như lúc trước, nghiêng cái đầu nhỏ nghi hoặc. Khi nãy cô bé đã dùng mắt quét một vòng, nhưng cũng không phát hiện có người khác.

- Có phải vì là thân thể mới nên vẫn chưa thích ứng được không?

Nhạc Huyên hỏi.

- Tôi thấy không phải vì không thích ứng với cơ thể mới đâu, mà là bảo bối của tôi tới rồi.

Hai mắt Vương Hạo sáng ngời, khẽ cười nói - Bảo bối, cô rốt cuộc cũng tới gặp tôi rồi...

Nghe vậy, mọi người đang có mặt tại đây trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, Vương Hạo đang nói chuyện với ai vậy?

Mồ hôi lạnh trên trán Tuyết Thiên Cầm lại nhiều hơn, tên hỗn đản Vương Hạo này quả nhiên đã nghĩ tới cô, nhưng cũng đúng thôi, ngoại trừ cô có ám linh thể ra thì Vương Hạo căn bản chưa từng nhìn thấy những ám linh thể khác, có thể trong thoáng chốc liên tưởng đến điều này cũng không kì quái.

Tuy vậy, điều khiến Tuyết Thiên Cầm rối rắm chính là rốt cuộc có nên chủ động đi ra ngoài hay không?

Nhưng đúng lúc này, hai mắt Vương Hạo sáng lên, sử dụng Hồ Chi Đồng, tất cả dòng năng lượng lưu động của thế gian đều hiện lên trong mắt, hắn nhanh chóng nhìn thấy dòng năng lượng trong góc rõ ràng cao hơn so với những nơi khác.

Ngay sau đó, Vương Hạo xuất hiện trước mặt Tuyết Thiên Cầm, mỉm cười với cô, đánh một quyền trúng phần bụng nhỏ của Tuyết Thiên Cầm, trạng thái ẩn thân của cả người cô bị giải trừ.

- Tuyết Thiên Cầm!

Ba cô nàng Nhạc Huyên, Hạ Vi Vi, Mạch Manh Manh kinh hoảng kêu lên.

Ba người Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, Linh Linh lại mang vẻ mặt nghi hoặc, cô gái này là ai? Từ cách Vương Hạo gọi cô gái này là bảo bối, chẳng lẽ đây là bạn gái của Vương Hạo? Nhưng ra tay như vậy cũng quá độc ác rồi đi.

- Anh làm thế nào tìm được tôi?

Tuyết Thiên Cầm ôm bụng, không để ý tới những cô gái khác, chỉ tò mò nhìn Vương Hạo, cô không tin Vương Hạo có thể tìm thấy cô trong trạng thái ẩn thân.

- Bảo bối, đây là bí mật, chúng ta trước hết nên làm chuyện quan trọng đã!

Vương Hạo thâm tình nhìn Tuyết Thiên Cầm.

Nghe vậy, Linh Linh lập tức kích động, hai người yêu nhau xa cách lâu ngày mới gặp lại, chuyện quan trọng nhất định là một nụ hôn lãng mạn, còn có những lời tình tứ buồn nôn đến mức nổi da gà nữa.

Mặc dù biết sẽ rất kinh dị, nhưng trái tim thiếu nữ vẫn không kiềm chế được muốn nghe.

Nhưng ngay khi Linh Linh cho rằng sẽ là một màn kịch tính thì liền thấy Vương Hạo lôi một ống kim tiêm to ra.

- Tôi biết ngay tình huống như vậy mà!

Nhạc Huyên che mắt lại không đành lòng nhìn nữa, tình cảnh trên Trăm Trường Tranh Bá lại một lần nữa diễn ra ngay trước mắt rồi.

- Vương Hạo, khoan đã, tôi có chuyện muốn nói với anh, một chuyện rất quan trọng... á...

Tuyết Thiên Cầm sợ hãi lùi về phía sau liên tục, nhưng còn chưa nói dứt lời đã hét lên một tiếng thảm thiết chói tai.

Mọi người ở đây đều run rẩy mí mắt, toàn thân run lên một cái, một ống kim thô to như vậy vậy mà lại không hề do dự đâm lên cánh tay mảnh khảnh của Tuyết Thiên Cầm, người này còn có một chút lòng thương hương tiếc ngọc hay không vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.