Vũ Trụ Trùm Phản Diện

Chương 126: Chương 126: Đây chính là Hoàng Quốc Tại Hậu.




Khi Vương Hạo đã hài lòng cất ống kim đi xong, khuôn mặt Tuyết Thiên Cầm đã tái nhợt như tuyết trắng.

Nhạc Huyên nhanh chóng tiến lên phía trước vịn Tuyết Thiên Cầm dậy, hừ một tiếng với Vương Hạo:

- Cho dù anh muốn rút máu của cô ấy thì anh cũng không thể rút đến mức có thể chết người chứ!

Vương Hạo bĩu môi:

- Nếu không rút nhiều một chút, ai biết được phải đợi đến bao giờ mới gặp lại cô ấy!

Mọi người đều thấy xấu hổ, đại gia à, rút máu như vậy nhỡ đâu giết mất người ta thì sao, anh còn có thể có chút lễ tiết đi được không? Không đúng, tên này cho tới bây giờ chưa bao giờ có cái gọi là lễ tiết cả.

- Tuyết Thiên Cầm, cô sao vậy?

Nhạc Huyên gấp gáp kêu lên, thấy gương mặt tái nhợt của Tuyết Thiên Cầm xuất hiện một chút khí đen, cả người run rẩy dữ dội.

Mạch Manh Manh vội vàng tiến lên xem xét:

- Cô ấy trúng phải virus zombie rồi!

- Vương Hạo, còn không nhanh chóng đưa thuốc giải đây!

Nhạc Huyên trừng mắt liếc Vương Hạo, cũng do tên hỗn đản này rút nhiều máu của người ta như vậy, khiến Tuyết Thiên Cầm suy yếu đến mức không còn sức lực chống cự lại virus zombie nữa.

Đồng thời, Nhạc Huyên cũng cảm thấy xót xa thay cho Tuyết Thiên Cầm, có vẻ đây là ám linh thể đáng thương nhất từ trước đến nay.

Không chỉ bị tiện nhân Vương Hạo này để mắt tới, bất cứ lúc nào cũng có thể bị rút máu, thậm chí còn trúng độc đến mức không có sức để luyện hóa độc, cuối cùng thiếu chút nữa chết vì trúng độc.

Điều này đối với ám linh thể khinh thường các loại độc trong thiên hạ mà nói thật sự vô cùng nhục nhã.

- Cho cô!

Vương Hạo ném một lọ thuốc giải tới, sau đó đứng bên cạnh yên lặng nhìn.

Khi Tuyết Thiên Cầm đã uống xong lọ thuốc giải rồi liền nhanh chóng hồi phục.

Thấy vậy, Vương Hạo chìa tay trước mặt Tuyết Thiên Cầm nói:

- Một lọ thuốc giải 100 tỷ, cám ơn đã chú ý!

Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ, tên này sao có thể vô sỉ như vậy, đã rút máu khiến sắc mặt Tuyết Thiên Cầm trắng bệch rồi còn mặt dày đòi tiền.

Hơn nữa, nếu không phải Vương Hạo rút nhiều máu của Tuyết Thiên Cầm như vậy, người ta căn bản cũng không cần đến thuốc giải.

- Không có!

Tuyết Thiên Cầm suy yếu thở hổn hển, hung ác trợn mắt liếc nhìn Vương Hạo.

- Không có?!

Sắc mặt Vương Hạo chuyển thành lạnh lẽo - Còn chưa có ai dám thiếu nợ tiền của tôi đâu, cho cô hai lựa chọn, một là lấy trang bị gán nợ, hai là bù bằng xác thịt!

- Anh... anh... anh vô sỉ!

Tuyết Thiên Cầm bị chọc tức khiến gương mặt tái mét, tên hỗn đản này lần trước lấy áo tàng hình cấp 1 đổi áo tàng hình cấp 2 của cô còn chưa nói, lần này còn muốn lừa gạt cô sao.

- Ừ...

Vương Hạo híp mắt lại, nhìn chằm chằm cổ áo của Tuyết Thiên Cầm, bên trong là một bộ quần áo rất mỏng, đây chính là sự kết hợp giữa sợi áo chống đạn và áo tàng hình, hơn nữa còn đạt tới cấp 3.

Nhìn thấy món hàng đắt tiền như vậy, Vương Hạo nghiêm túc nói:

- Tôi là một chính nhân quân tử, đương nhiên sẽ không bắt cô bồi thường bằng xác thịt, tôi thấy lấy trang bị gán nợ đi vậy!

Dứt lời, ta cũng đã vươn tới cổ áo Tuyết Thiên Cầm, vẻ mặt ra vẻ muốn bắt đầu hành động lột đồ.

- Vương Hạo, dừng tay!

Nhạc Huyên nhanh chóng phi lên, ngăn chặn vuốt sói của Vương Hạo, hầm hừ nói:

- Tất cả mọi người đều là người Trái Đất, cũng xem như đồng hương, sao anh có thể làm nhục cô ấy như vậy được.

- Ai làm nhục cô ta!

Vương Hạo kêu lên - Thiếu nợ thì trả tiền, đây là việc thiên kinh địa nghĩa.

- Tiền này tôi trả giúp cô ấy.

Mạch Manh Manh nhìn không được nữa, phồng má liếc nhìn Vương Hạo, thật sự không thể chịu được cái tính vô sỉ của Vương Hạo mà.

- Không cần các người trả hộ.

Tuyết Thiên Cầm miễn cưỡng đứng dậy, đi tới bên cạnh Vương Hạo, thì thầm bên tai hắn:

- Chỉ cần anh đồng ý với tôi từ nay về sau không rút máu của tôi nữa, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật cực lớn.

Cô định dùng tin tức bảo thạch Không Gian đổi lấy hứa hẹn của Vương Hạo từ nay về sau sẽ không rút máu mình nữa.

Hơn nữa, hành tinh Thiên Minh lớn như vậy, Vương Hạo đi đâu để tìm Hi Dung Hiên đây? Còn cô thì khác, chỉ cần khôi phục lại là có thể nhanh chóng tìm thấy Hi Dung Hiên rồi.

Cho nên dùng một bí mật mà dù có được cũng chả có lợi ích gì để đổi lấy hứa hẹn của Vương Hạo sẽ không rút máu mình nữa, lần mua bán này rõ ràng cô đã buôn bán lời, cũng coi như một sự trả thù nho nhỏ cho Vương Hạo.

- Bí mật gì?

Vương Hạo nghĩ - Chỉ cần bí mật đó là thật, tôi sẽ đáp ứng với cô, dù sao danh hiệu Tiểu Lang Quân Thành Tín cũng không phải nói suông.

Vừa dứt lời, tất cả mọi người dùng ánh mắt ghét bỏ quăng tới như điên, lời nói tâm thần như vậy mà tên này cũng nói được ra khỏi miệng, hắn rốt cuộc thành tín khi nào vậy?

Tuyết Thiên Cầm thì thầm bên tai Vương Hạo:

- Tổ chức khủng bố DY sở dĩ tấn công hành tinh Thiên Minh, là vì trên hành tinh Thiên Minh có bảo thạch Không Gian, hiện giờ bảo thạch Không Gian đang ở trong tay một người tên là Hi Dung Hiên.

Hai mắt Vương Hạo trợn tròn:

- Thật sao?

- Tôi lấy phẩm cách của mình thề.

Tuyết Thiên Cầm nghiêm túc nói.

Vương Hạo thâm trầm liếc nhìn Tuyết Thiên Cầm, gật đầu:

- Tôi sẽ đi thăm dò, nếu là thật, tôi xin hứa từ nay về sau sẽ không rút máu cô nữa.

Tuyết Thiên Cầm khẽ thở ra một hơi, cuối cùng cũng không lo lắng Vương Hạo xuống tay với mình nữa, về phần có thật như vậy không, bản thân đành phải giao phó cho thời gian kiểm chứng thôi.

- Tiền Vạn Dương, Trần Diệu, đến phòng tôi họp!

Vương Hạo vung tay lên, quay người đi.

Nghe vậy, Tiền Vạn Dương, Trần Diệu cùng sững sờ, Tuyết Thiên Cầm này rốt cuộc đã nói gì với Vương Hạo? Có thể khiến Vương Hạo phải nghiêm túc như vậy, hai người không kịp suy nghĩ đã nhanh chóng đi theo.

Nhạc Huyên nhìn chằm chằm Vương Hạo rời đi, giác quan thứ sáu của cô nàng cho biết tiếp theo đây hành tinh Thiên Minh sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Trong phòng.

Vương Hạo nói ra tin tức về bảo thạch Không Gian.

- Ý của lão đại là đoạt lấy viên bảo thạch năng lượng Không Gian này lắp vào trong phi thuyền Hắc Long?

Tiền Vạn Dương thử hỏi.

- Không sai, tôi định lắp vào trong Hắc Long.

Khóe miệng hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu giật vài lần, trong lòng có xúc động muốn chửi má nó.

Ông nội của tôi ơi, đây là bảo thạch Không Gian đấy!

Cả Liên Bang Tinh Tế cũng chưa có tới 20 viên đâu, tất cả đều lắp vào những phi thuyền vũ trụ đẳng cấp, nhưng lão đại này lại muốn lắp bảo thạch Không Gian lên chiếc phi thuyền nát như Hắc Long này, như vậy cũng quá tùy hứng rồi đấy.

Rõ ràng chỉ là một chiếc xe mấy trăm nghìn tệ, nhưng bên trong lại tạo ra khoang xe sang trọng giá trị tới mấy trăm triệu, kiểu ép giá này không cho điểm tối đa không được nha.

Trần Diệu trầm tư một lúc mới nói:

- Hiện giờ những người biết được thông tin về bảo thạch Không Gian của Thiên Minh không nhiều lắm, hơn nữa thực lực cũng không quá kinh khủng, chúng ta muốn tranh đoạt không phải không thể, chẳng qua Thiên Minh lớn như vậy, chúng tới đi đâu tìm kẻ tên Hi Dung Hiên kia đây?

Tiền Vạn Dương khẽ gật đầu:

- Lời này nói không sai, chỉ dựa vào ba chúng ta muốn tìm Hi Dung Hiên trên hành tinh Thiên Minh này không thể nghi ngờ chính là mò kim đáy bể.

- Ba người không được, vậy thì truyền tin tức ra ngoài, để tất cả mọi người đi tìm Hi Dung Hiên, tôi không tin Hi Dung Hiên có thể trốn đến tận chân trời góc biển được.

Vương Hạo cười lạnh một tiếng, thứ hắn đã nhìn trúng không có chuyện không chiếm được.

- Lão đại, như vậy không được đâu!

Tiền Vạn Dương vội vàng khuyên nhủ - Bảo thạch Không Gian quá hiếm, một khi tin tức truyền ra chắc chắn có thể khiến những lão quái vật kia cùng xuất thế, với thực lực của chúng ta hiện tại muốn tranh đoạt không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá.

Trần Diệu suy nghĩ một chút:

- Lão đại, ý của anh là đục nước béo cò?

- Sai, đây không phải đục nước béo cò, đây là gọi là Hoàng Tước Tại Hậu.

Vương Hạo đã tính toán từ trước nói - Có máu của Tuyết Thiên Cầm, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phối ra được Táng Thiên Dược Tề đã nhược hóa, chỉ cần bảo thạch Không Gian xuất hiện, thứ đó sẽ thành vật trong túi tôi.

Hai người Tiền Vạn Dương và Trần Diệu rùng mình một cái, hiển nhiên vẫn âm thầm sợ hãi trước thứ Táng Thiên Dược Tề kia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.